Đôi Khi Tôi Chỉ Muốn Là Ai Đó Của Ai
Blog Radio
www.dtv-ebook.com

Cái Giá Của Yêu Thương (Tiếp Theo)

Tối chồng gọi điện tới, dịu dàng hỏi han:

"Em làm gì hôm nay?"

"Em có một ca tư vấn!"

"Em..."

Tiếng của anh vang lên thấy rõ được sự lo lắng, tức giận, và cả chút gì đó chua xót, tôi vội vàng lấp liếm:

"Thôi nào, anh làm như ai tìm đến em tư vấn cũng là để phá thai ấy. Chỉ là một ca tư vấn cũ xin vài lời khuyên thôi. Em cũng sẽ không tiếp tục công việc này nữa, hứa mà!"

Anh thở phào bảo: "Thế thì được". Mắt tôi hoe đỏ, người đàn ông thương yêu và quan tâm mình tôi mức này làm sao tôi có thể buông tay đây? Tôi day day cái mũi cay sè, trêu anh vài câu. Dù đã yêu nhau và làm vợ chồng nhiều năm nhưng chúng tôi vẫn có thể thủ thỉ nói chuyện hàng giờ như hồi mới yêu. Mức độ hoà hợp về tính cách của chúng tôi lớn đến vậy vì sao về di truyền lại đối nghịch nhau cơ chứ?

Nói chuyện với chồng xong tôi hơi bất ngờ khi nhận được email của Reo. Tôi phân vân một lúc mới mở ra xem.

"Chị, em mới nói chuyện với bạn trai. Anh ấy bảo cho anh ấy một tuần để về quê thuyết phục bố mẹ, anh ấy hứa sẽ cưới em và lo cho mẹ con em. Bạn trai em là dân ngoại tỉnh, công việc chưa ổn định, em đã nghĩ anh ấy sẽ kêu em đi phá thai. Em không đủ tự tin và khả năng để làm một bà mẹ đơn thân, em sẽ phải nghỉ học, tương lai của em và của cả đứa bé cũng sẽ bị huỷ hoại. Thế nên em mới có ý định phá thai. Nhưng câu nói cuối cùng của chị đã khiến em khóc oà. Cám ơn chị rất nhiều, nhờ chị em có dũng cảm để nói chuyện với bạn trai, có dũng cảm để lựa chọn giữ lại đứa bé."

Tôi nở nụ cười, trái tim chợt thấy ấm áp lạ thường. Tôi gửi lời chúc phúc tới gia đình nhỏ của Reo. Dù biết Reo chỉ là một khách hàng, nhưng niềm vui của em vẫn len lỏi thật sâu trong trái tim tôi. Tôi hạnh phúc vì đứa trẻ được sinh ra, ngay cả khi người làm mẹ không phải là tôi.

Sau kỳ nghỉ dài thì không khí học tập của tuần đầu tiên có chút uể oải, trừ kẻ đang chán muốn chết chờ ngày đi học như tôi thì mặt của sinh viên nào cũng có thể dùng cụm từ "dài như cái bơm" để miêu tả. Đám sinh viên trong ký túc xá muốn cải thiện tình hình nên mở party vào cuối tuần, tôi định tham gia nhưng cuối cùng đổi ý vì nhận được email chuyển tiền. Người gửi lấy tên Reo và đặt lịch hẹn trước bữa tiệc nửa tiếng. Vì bận rộn cả ngày trên trường nên tôi không kịp check mail, theo quy tắc nếu tôi không email xác nhận thì buổi tư vấn được đặt lịch sẽ huỷ nhưng tôi cảm nhận được có điều gì đó không ổn và tôi không nỡ để Reo phải đối diện với nó một mình.

Tên của Reo ẩn hiện mãi ở khung chát nhưng lần này tôi nhận được tin nhắn và nó rất dài. Gã bạn trai của Reo sau một tuần "về thuyết phục gia đình" đã mất hút, chỗ trọ cũng chuyển đi mất, tự block facebook và tắt máy điện thoại. Reo chưa từng về nhà anh ta nên chẳng biết đi đâu tìm, bạn bè anh ta thì không ai đủ thân thiết để cô thăm hỏi, mà dường như anh ta cũng đã nói gì đó với họ nên tất cả đều tránh mặt Reo. Cái thai trong bụng Reo đã sang tháng thứ ba, và em hoàn toàn tuyệt vọng.

"Ông trời rất thích trêu đùa em chị ạ. Cứ lôi em lên thiên đàng rồi ngay đó đày em xuống địa ngục."

Nick của Reo tắt ngóm đèn khi tôi còn chưa đưa ra được một lời tư vấn nào cả. Em ấy thực ra cần một người lắng nghe mình thôi còn quyết định làm gì thì ngay từ đầu em đã có. Tôi đưa tay sờ bụng, nơi này tôi đã từng có hai đứa con của riêng mình, chỉ tiếc rằng tôi chẳng thể giữ được chúng. Giá như Reo biết với tôi sinh mạng những đứa trẻ quan trọng tới mức nào? Tôi nhắn với chồng là đi dự party nên anh ấy cũng không gọi tới, vì thế tôi có thể ôm chăn bật khóc một mình trong suốt buổi tối.

Nửa đêm tôi dậy vì tiếng tin nhắn Skype trên điện thoại, người gửi là Reo.

"Chị, em ở bệnh viện rồi."

"Em muốn nghe tiếng tim thai một lần."

"Bác sĩ nói nó là là thai đôi chị ạ."

"Chị ơi, em..."

Ngón tay tôi run bắn khi lướt qua các tin nhắn. Tôi chẳng có tư cách gì khuyên em giữ hay bỏ nhưng tôi không thể cầm lòng khi đứng trước sinh mạng của không chỉ một mà là hai đứa trẻ.

"Em nên về nhà cho tĩnh tâm lại đã. Đừng vội làm gì dại dột."

Tôi đã nhắn cho Reo như thế dù biết rằng chẳng dễ dàng gì em mới có quyết tâm tới bệnh viện, bây giờ ra về tới khi nào em mới đủ dũng cảm để quay lại? Nếu là một tư vấn viên chuyên nghiệp, tôi nên hỏi em: "Em muốn thế nào? Quyết định của em là gì?". Và trong tình huống này tôi đã biết câu trả lời, lời khuyên của tôi phải là nhắm mắt, thư giãn và chịu đau một lần rồi thôi. Càng kéo dài thì khi phá thai có thể em sẽ càng mất thời gian phục hồi, và ảnh hưởng tâm lý tới em càng nặng nề hơn. Nhưng những lời ấy, sao tôi có thể nói được? Chồng nói đúng, nghề này chẳng hợp với tôi.

Reo đã nghe lời khuyên và trở về nhà còn tôi ôm gối thức trắng một đêm. Sáng hôm sau tôi viết mail cho Reo.

"Reo à, chị nói lời này không phải với tư cách một tư vấn viên mà với tư cách một người phụ nữ. Đó là sinh mạng của hai đứa trẻ đấy, xin em hãy suy nghĩ cẩn trọng. Chị có quen biết một số trung tâm tình thương, nếu em quyết định sinh chúng ra, chị sẽ giúp em liên hệ để chúng có thể nhận được bố mẹ nuôi tốt nhất. Hãy cho chúng một cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời được không em?"

Reo không trả lời email ấy của tôi. Tôi chuyển khoản lại số tiền Reo đã trả cho phí tư vấn cộng thêm một số tiền nữa vì tôi biết em khó khăn về tài chính và tôi không xứng đáng nhận tiền khi chưa làm tròn vai trò của tư vấn viên. Reo nhắn lại tức thì:

"Vì sao chị chuyển tiền cho em?"

Tôi đã bình tĩnh lại và hiểu dù có nói gì thì tôi cũng không thể sống hộ Reo được, cuộc đời Reo là của cô ấy, quyết định của Reo phải do chính cô ấy lựa chọn. Thế nên tôi đã nhắn:

"Nếu em muốn bỏ, thì dùng số tiền ấy tới một trung tâm y tế uy tín để giảm thiểu di chứng sau khi phá thai. Còn nếu em muốn giữ lại, thì giúp chị mua tặng tụi nhỏ bộ quần áo mới."

Tôi biết Reo đã đọc tin nhưng em ấy không nhắn lại. Dù biết nhiều khả năng Reo sẽ không thay đổi quyết định nhưng tôi vẫn mang một hy vọng mỏng manh và đợi chờ em ấy liên lạc lại. Vì nếu phá thai, vấn đề được giải quyết em sẽ chẳng cần tôi nữa, còn nếu lại tìm tới tôi nghĩa là Reo cần sự giúp đỡ từ tôi cho hai đứa trẻ. Nhưng mọi chuyện chẳng như tôi mong muốn, hai tuần sau khi đang nói chuyện với chồng, tôi nhận được email của Reo.

"Tuần trước em đã tới bệnh viện. Chị có thể mắng em là con quỷ độc ác, không có nhân tính vì em cũng cảm thấy bản thân mình như vậy. Nhưng em làm vậy vì em cũng là một đứa con nuôi. Cuộc sống ở trại trẻ mồ côi khủng khiếp thế nào chị không tưởng tượng nổi đâu. Em đã sung sướng vô cùng khi được nhận nuôi, ai cũng nói đó là "bố mẹ nuôi tốt nhất" và quả thực những ngày tháng sau đó của em vô cùng tốt nhưng nó chấm dứt khi mẹ nuôi em mang thai. Họ bắt đầu ghẻ lạnh em. Khi em đậu đại học, họ nói lo học phí cho em bốn năm nhưng đổi lại đừng quay về nhà nữa.

Em cũng muốn những đứa trẻ này được nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng em không muốn chúng sống khổ sở như em. Em hận người sinh ra và bỏ rơi mình lắm, vì thế em không muốn con sẽ hận em. Em đã không thể quyết định số phận mình rồi nên em muốn có thể đem tới những gì tốt đẹp nhất cho con và bây giờ chưa phải lúc ấy. Vì quyết định này nên em đau đớn và khổ sở lắm, nhưng em coi đó là cái giá phải trả vì sai lầm của mình và vì để thực hiện điều em muốn. Nếu số phận trừng phạt khiến sau này em không thể có con thêm một lần nữa thì em cũng chấp nhận với sự trừng phạt ấy. Cám ơn chị đã không hề phán xét và tôn trọng quyết định của em."

Tôi hiểu sự khó khăn trong quyết định của Reo nhưng vẫn không nén nổi tiếng khóc xót xa. Chồng lo lắng hỏi:

"Em sao vậy?"

"Có một cô bé mang thai đôi mà em tư vấn cách đây không lâu, em... đã nghĩ tới việc thuyết phục em ấy sinh chúng ra và mình sẽ nhận nuôi chúng. Nhưng em biết mẹ sẽ chẳng thể nào đồng ý đâu, việc em nhận hai đứa con nuôi có khi còn là lý do chính đáng để mẹ ép anh bỏ em... Em sợ mất anh... Em cũng chưa hoàn toàn mất đi hy vọng sẽ có đứa con riêng mình, em chưa sẵn sàng cho việc nhận nuôi con. Vì thế em đã im lặng và cô bé ấy đã phá thai. Giá như... giá như..."

Tôi nói ngắt quãng và cuối cùng khóc nghẹn. Giá như tôi đủ quyết tâm để thuyết phục Reo? Giá như hai đứa bé ấy nằm trong bụng tôi chứ không phải em ấy? Hay giá như mối quan hệ vợ chồng tôi không rơi vào tình huống này? Chính toii cũng chẳng biết là mình muốn giá như điều gì, nhưng tôi biết tất cả chỉ là "giá như". Sự thật là chúng tôi không thể sinh con, sự thật là hai đứa bé đã mất, và sự thật là chúng tôi đang cách nhau tới tám nghìn cây số.

Chồng đợi cho cơn xúc động của tôi qua đi mới nhẹ nhàng hỏi tôi có đủ bình tĩnh không vì anh có điều muốn nói. Tôi cuống quýt tắt webcam. Tôi sợ "cái điều muốn nói" này vô cùng, tôi sợ anh không đủ yêu thương tôi, sợ anh muốn có những đứa con của riêng mình, sợ anh không chịu được trước áp lực của mẹ mà bỏ rơi tôi nên tôi đã bỏ trốn, trốn tới tận nơi cách biệt anh tới sáu giờ đồng hồ vào giữa mùa đông lạnh tới buốt tim.

Anh đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và cả sự tuyệt vọng trên khuôn mặt tôi, những tin nhắn cứ lần lượt được gửi tới.

"Vợ à, em luôn như vậy. Em không muốn cô gái kia phá thai nhưng không kiên quyết làm đến cùng, để rồi sự việc xảy ra em lại cảm thấy hối tiếc. Em không muốn chúng ta chia tay, nhưng em lại bỏ mặc anh để một mình chạy trốn. Em có nghĩ rằng nếu cứ trốn tránh như vậy một ngày mình sẽ mất nhau?"

"Em đi học được hai tháng, mẹ đem về một cô giúp việc rất trẻ. Em cũng biết chuyện trong nhà anh chưa từng quản đúng không? Nhưng lần này anh không thể ngồi yên được vì nửa đêm cô ta không mặc gì và mò vào phòng mình."

Tôi đờ đẫn những con chữ. Trái tim tôi lạnh ngắt và ngón tay cứng ngắt trước bàn phím.

"Khi anh đuổi cô ta ra ngoài thì mẹ xuất hiện. Mẹ bảo, để cô ta mang thai hộ, đến khi em trở về thì con đã sinh ra rồi, chỉ cần nói với em là đứa trẻ này được nhận nuôi. Nếu anh và mẹ không nói ra, mọi chuyện sẽ êm ấm. Mẹ sẽ không bận tâm về chuyện con cái của chúng ta, em cũng có những tháng ngày thanh thản. Sau khi mất con và trước khi đi du học, nhìn em chẳng còn chút sức sống nào mà vẫn ngày đêm bị mẹ chì chiết, tim anh đau lắm. Không giấu vợ, anh cũng bị lung lay, cũng bị thuyết phục, nhưng rồi anh không làm được. Lừa dối em trên chính chiếc giường của vợ chồng mình, đánh liều với tình yêu của chúng ta... anh không làm được."

"Vợ à, anh không thể bỏ mặc mẹ, nhưng tin tưởng anh được không? Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em, và xin em cũng đừng bỏ rơi anh! Anh đã nhiều lần tự nhủ coi việc không có con là cái giá cho việc mình được bên nhau, tuy cái giá đó quá đắt nhưng anh chấp nhận. Anh không muốn mất em. Em à, chẳng lẽ để bên anh em không thể trả cái giá đó sao?"

"Vợ à, đừng chạy trốn nữa, học xong về với anh nhé em?"

Nước mắt lăn dài trên má, tôi tháo kính lau hoài không hết, những giọt nước mắt này ấm nóng và như keo dính nhẹ nhàng hàn gắn trái tim đang nứt toác của tôi. Tôi đưa tay chạm vào những con chữ trên máy tính một cách tỉ mẩn như đang chạm vào má của chồng, người đàn ông duy nhất tôi yêu. Tôi khao khát có được đứa con của riêng mình và sợ hãi trước những lời cay nghiệt của mẹ... nhưng cái giá dù có đắt hơn tôi vẫn muốn trả, vì tôi yêu anh.

- Tuy Nguyễn -