Đôi Khi Tôi Chỉ Muốn Là Ai Đó Của Ai
Blog Radio
www.dtv-ebook.com

Duyên Phận Đến Và Đi Nhưng Tình Yêu Thì Còn Mãi (Tiếp Theo)

Vào ngày hôm ấy, tôi đã bỏ em ở lại một mình.

Những gì tôi còn nhớ về ngày ấy chỉ là một ngày đẹp trời. Ngày hôn ấy trời xanh biếc một màu dễ khiến người ta mủi lòng. Nắng vàng ruộm toả xuống khắp nơi. Những cơn gió nhè nhẹ lướt ngang cung đường dịu hiền hẳn. Tôi thấy vài người thợ đang tỉa gọn lại cho hàng hoa bên đường. Tôi thấy đàn chim bồ câu lượn trên mái nhà thờ cổ. Tôi cũng thấy một bé gái đang thích thú với quả bóng màu xanh trên tay mình chập chững vừa đi vừa cười. Và tôi thấy bóng mình đang lững thững đi bộ trên đường đến trạm xe buýt như thường ngày.

Tất cả mọi người và vật xung quanh đều đang rất vui vẻ. Nhưng rồi tôi nghe một âm thanh xé nát cả tiếng gió vang lên. Tiếng phanh xe cháy đường. Và khi mọi người chưa kịp phản ứng với âm thanh lạ đó thì một chiếc xe tải lao đến với tốc độ điên cuồng. Tôi thấy con quái vật bằng sắt đó phóng như bay về phía đứa bé. Theo phản xạ tự nhiên tôi hốt hoảng dùng hết tốc lực chạy về phía cô bé đó. Tôi nhớ mình đã đẩy được cô bé ra nhưng có một lực mạnh khủng khiếp đâm thẳng vào cả đầu, tay, toàn thân tôi cùng một lúc. Cả người tôi như tê dại. Tôi nằm bất động mà không thể nào có một phản ứng gì khác. Tôi nghe thấy tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng người chạy hoảng loạn. Nhưng những âm thanh đó nghe chừng đang ở cách xa tôi lắm. Và trước khi mắt tôi nhắm lại hoàn toàn, tôi nhìn thấy quả bóng bay màu xanh khi nãy cô bé cầm. Quả bóng bay chầm chậm lên bầu trời xanh vào ngày hôm ấy.

Ngày hôm ấy, là một ngày đẹp trời. Tôi đã không nói lời từ biệt hay chia tay gì với em cả.

Tôi không nhớ nhiều về nỗi đau. Tôi không biết nhiều về cái chết của mình sau đó như thế nào. Có lẽ tôi may mắn khi não bộ đã tìm được cách xoá hết những gì tôi nhớ đều là những điều tốt đẹp, và trong đó ký ức về tình yêu của tôi và em vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

Tôi chưa bao giờ thực sự nghiêm túc nghĩ đến cái chết sẽ như thế nào, và về những gì xảy ra sau cái chết thì càng không. Nên những chuyện xảy ra với tôi sau đó đều là những trải nghiệm vô cùng mới mẻ. Tôi chỉ biết mình đột ngột xuất hiện trở lại nhưng toàn thân nhẹ bẫng như một trang giấy mỏng. Tôi vẫn có thể ngắm nhìn thấy chính bản thân mình nhưng rõ ràng là sẽ không ai nhìn thấy tôi dù chỉ là một hình ảnh mờ mờ thoáng qua.

Và tôi nghĩ rằng mọi người cũng đoán được một phần câu chuyện sau đó. Tôi đã rất đau khổ khi phải chứng kiến không biết bao nhiêu người phải khóc vì mình, từ ba mẹ, anh chị, người thân cho đến thằng bạn chí cốt và đặc biệt là em.

Em khóc cả ngày lẫn đêm. Nước mắt của em không khác gì những giọt a xít đốt cháy tôi. Cảm giác kinh khủng mỗi khi nhìn thấy em đau buồn khi nhớ về mình mà không thể làm gì khác được khiến tôi muốn điên lên. Tôi gào thét trong tuyệt vọng, tôi thử ôm lấy em cả trăm ngàn lần, tôi làm đủ mọi biện pháp để cầu mong em có thể nhìn thấy tôi hay ít nhất, cảm nhận được sự hiện diện của tôi nhưng tất cả đều vô vọng.

Tôi từng xem bộ phim Ghost và đến giờ mới hiểu được tình cảnh oái ăm của nhân vật nam chính. Tôi cũng thử nghĩ đến cách như bộ phim đã làm, thử tìm một người nào đó có thể nhìn thấy hay cảm nhận tôi, nhưng tôi nghĩ rằng đó chỉ là một ý tưởng điện ảnh thôi vì tôi đã hoàn toàn thất bại trong công việc tìm kiếm người đó. Tôi chỉ còn biết lẳng lặng bên cạnh em như một chiếc bóng.

Có lần em khóc và nói xin lỗi trong cơn mơ. Em nói rằng xin lỗi là do em đã nói ra câu nói đó. Đáng lý nếu em đã yêu tôi thì nên tin vào tình yêu ấy. Đáng lý em không được nói rằng chúng tôi sẽ chia tay. Đáng lý em phải nói cho tôi biết em đã yêu tôi từ rất lâu và yêu tôi đến thế nào. Rằng tôi đã cho em lại niềm tin tốt đẹp vào tình yêu. Rằng em đã hạnh phúc thế nào khi bàn tay của mình luôn được nằm gọn trong bàn tay tôi sưởi ấm. Tất cả những lời chưa nói đó giờ đây đều rơi vào trong lặng câm và nước mắt. Tôi đau đớn khi nhận ra em đã tin vào tôi và tình yêu của tôi, nhưng giờ đây tất cả đều đã biến mất, ai sẽ cho lại em của tôi niềm tin dũng cảm đó một lần nữa?

Mọi người có tin vào duyên phận không? Tôi chưa từng suy nghĩ về nó chứ đừng nói đến tin. Nhưng tôi đã hoàn toàn trở thành con chiên ngoan đạo cho duyên phận kể từ ngày tôi yêu em. Tôi tin là ông trời đã ban tặng em đến cuộc đời của mình, để tôi biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc.

"Bạn hãy nhớ rằng mình chỉ là một hạt cát bé nhỏ giữa muôn trùng đại dương.

Bạn đừng quên mình chỉ là một ngôi sao cô đơn giữa màn đêm tĩnh mịch.

Và Trái đất này không ngừng quay, để đem hạt cát này đến với hạt cát bên kia nửa bán cầu, để mang ngôi sao từ Bắc Cực chạm đến ngôi sao ở Nam Cực.

Và bạn hãy tin tôi, khi đó bạn sẽ có cả đại dương và bầu trời..."

Em đã mất đi tôi, nhưng tôi không mất đi hy vọng. Tôi nhẫn nại chờ Người sẽ lại mang đến cho em một đường chân trời mới.

Mười năm sau, phải mười năm sau đó mọi người ạ. Thời gian thật sự là một phép mầu. Nỗi đau của em đã liền da và dần nguôi ngoai. Tôi chưa bao giờ ngừng hy vọng và cầu nguyện cho em. Cho đến khi những điều tốt đẹp cuối cùng đã đến với em, tôi không biết nên diễn tả niềm hạnh phúc của mình như thế nào.

Xin cho phép tôi cũng bắt đầu câu chuyện vào một ngày đẹp trời xanh ngắt và đầy nắng, tôi vinh dự được đứng ngắm nhìn em hoàn hảo trong chiếc váy cô dâu đang từng bước tiến vào giáo đường. Em đẹp như một thiên thần và nụ cười trên môi em là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy. Tôi đã từng nhìn thấy em trong chiếc áo trắng tinh khôi biết bao nhiêu giấc mơ không đếm nổi. Và giờ đây tôi biết em không còn là mơ dù tôi cũng không phải là thật.

Tôi đứng sau lưng chú rể, một cách khiêm nhường. Tôi biết người đàn ông này yêu em rất nhiều và yêu em thật lòng. Tôi tin chắc đàn ông này yêu em rất nhiều và yêu em thật lòng. Tôi tin chắc như thế vì tình cảm của người này không khác gì tình cảm tôi dành cho em, ngay cả khi giờ đây tôi chỉ là một linh hồn.

Tình yêu là một thứ tình cảm ích kỷ. Vì nếu bạn nói bạn không muốn người bạn yêu chỉ bên cạnh bạn suốt đời, bạn là một người nói dối, hoặc bạn không hề yêu người ấy. Nhưng tình yêu cũng là thứ tình cảm vĩ đại nhất trên thế giới này. Khi bạn nhận ra tất cả những gì bạn muốn đều không thể nào thắng nổi một ước muốn lớn lao và mạnh mẽ nhất mọi lúc, đó là mong muốn người mình yêu mãi mãi hạnh phúc.

Và người yêu của tôi giờ đây đang hạnh phúc.

Tôi và em đã giữ trọn lời hứa với nhau, duyên phận của chúng ta đến rồi đi, nhưng anh và em chưa bao giờ bỏ tình yêu của đôi mình.

Và khi chiếc nhẫn cưới được đeo lên tay em; chồng em, em và tôi đều nở cùng một nụ cười hạnh phúc.

Một ngày không xa, tôi nhìn thấy mình và em lại đang nhìn nhau mỉm cười, tay em nắm chặt tay một bé gái, em đứng bên cạnh chồng mình. Gia đình nhỏ của em đến thăm mộ tôi vào một sáng đẹp trời xanh trong và nắng mật. Trên tay cô bé đang cầm theo một quả bóng xanh. Quả bóng xanh ấy giống hệt quả bóng mà tôi đã thấy vào những khoảnh khắc cuối cùng trước khi tôi rời khỏi cuộc sống này, tràn ngập màu xanh của bình yên và hy vọng.

- Hi Tường -