Có những cuộc gặp gỡ thật tình cờ và đầy ngỡ ngàng như vậy đấy, mà phần nhiều cô nghĩ là do chúng ta thuộc về cơ duyên. Những cơ duyên khiến người ta tìm thấy nhau, bằng cách này hay cách khác.
Năm ấy, thời điểm đó cô vừa tròn hai mươi tuổi. Đó cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến Lyon. Một mình đơn độc giữa "trái tim nước Pháp", quả thật là lúc ấy cô có phần hơi lo sợ. Nhưng bằng tất cả ý chí mạnh mẽ của một cô gái đôi mươi, cô tự trấn an mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rồi những khó khăn ban đầu sẽ bị cô đốn ngã, như cái cách người lạ tạo nên một con đường mòn để băng qua rừng.
Đó là một suất học bổng 80%, không tệ so với tất cả nỗ lực mà cô đã bỏ ra. Mà cơ hội thì chẳng thể nào đến hai lần, nếu như cứ đắn đo, dùng dằng mà bỏ lỡ nó. Vậy là đi.
Đến tận nước Pháp xa xôi, hành trang cô mang chỉ vẻn vẹn hai chiếc va li cỡ lớn. Mà lại chẳng giúp ích gì cho cuộc sống xa lạ ở tận trời Âu. Chúng chỉ là những vật dụng kỷ niệm mà cô gom góp lại, bởi cô sợ cảm giác trơ trọi nếu xung quanh mình chỉ toàn những thứ lạ lẫm.
Nói về quyết định của cô, mẹ là người phản đối kịch liệt nhất. Làm sao bà có thể để đứa con gái nhỏ bé như cô sang tận nước Pháp mà không lấy ai chăm sóc. Lần đó, cô đã nhìn trực diện vào mẹ, nghiêm nghị như một kẻ trưởng thành, rằng cô sẽ biết tự chăm sóc cho mình và nếu có chết, cô cũng phải trở về mà chết. Cô tự định đoạt cuộc sống của mình một cách cứng rắn, tự chinh phục những mục tiêu mình đã đề ra mà không mảy may lung lay ý chí. Cái tính cách đó, cô thừa hưởng từ bố. Chỉ tiếc rằng bố không còn ở bên cô nữa. Năm cô mười hai tuổi, bố mẹ cô ly hôn. Thành ra cô có phần mạnh mẽ hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng mẹ cô biết, cái vỏ bọc mạnh mẽ đó là do cuộc hôn nhân đổ vỡ của bà gây ra.
Ánh mắt đã nói lên tất cả, mẹ cô đành buông xuôi và nhượng bộ. Bảo rằng sang đó nhớ viết thư cho bà thường xuyên, để bà bớt lo nghĩ.
Cô đặt chân đến Pháp thì trời cũng vừa sang thu. Số tiền đem theo chẳng thể nào cầm cự nổi một tháng nếu không bắt đầu xin làm thêm từ bây giờ. Mãi đến ngày thứ ba thì cô mới được nhận vào làm ở bộ phận rửa chén của nhà ăn Crous trong trường đại học ENS Lyon với mức thù lao rẻ mạt 5 euro một giờ, từ 11 giờ 45 hàng ngày, trừ cuối tuần. Công việc của cô chủ yếu chỉ là dọn sạch sẽ những phần thức ăn còn thừa và phân loại đồ dùng, chén dĩa, muỗng tách vào từng khay riêng để kịp cho vào máy rửa tự động. Ngoài tiền lương, cô còn được ăn trưa tại Crous, tha hồ chọn món và ăn thoả thích. Cô đã chủ động xin người quản lý cả phần thức ăn cho cả buổi chiều hôm đó, dĩ nhiên chẳng ai phản đối. Nhưng đối với cô là cả một khoản tiết kiệm đáng kể.
Bởi lẽ, dù có thế nào, cô cũng nhất định phải bám lấy mảnh đất này mà sống. Cô không thể thua. Đó là suy nghĩ đầu tiên và duy nhất khi cô quyết định một mình đặt chân đến Pháp.
Cô viết thư đều cho mẹ, bảo rằng mọi thứ ở đây rất ổn, cô đã tìm được một công việc tương đối tốt và quen được khá nhiều bạn bè mới, trong đó có Dương. Anh bạn là người Pháp gốc Việt, bởi anh sinh ra tại mảnh đất này. Bố mẹ Dương cũng ly hôn, hiện tại anh sống cùng bố. Nói về lý do họ gặp nhau cũng tựa như phim ảnh, khi cô - nữ diễn viên chính vì vội vàng chạy đến chỗ làm cho kịp giờ đã đánh rơi một bức ảnh, còn nam diễn viên chính - là Dương, thì nhặt lấy và đuổi theo cô. Họ gặp nhau trước cổng trường Đại học ENS Lyon, đó cũng là nơi mà Dương đang theo học.
Có những cuộc gặp gỡ thật tình cờ và đầy ngỡ ngàng như vậy đấy, mà phần nhiều cô nghĩ là do chúng thuộc về cơ duyên. Những cơ duyên khiến người ta tìm thấy nhau, bằng cách này hay cách khác. Còn với Dương, ngay từ giây phút đầu tiên anh đã hiểu, sự cảm mến và yêu quý một ai đó không thể diễn tả được bằng lời, nó thuộc về cảm xúc. Người ta có thể đi qua biết bao thành phố, đã từng gặp gỡ và bắt chuyện với biết bao nhiêu người, cũng chưa chắc đã tìm được một người có thể tạo cho mình sự thiện cảm ngay từ khoảnh khắc bao đầu. Sau này, họ có nhiều thời gian để gặp gỡ nhau thường xuyên hơn, đó cũng là thời điểm một mối quan hệ thân thiết được nảy nở ngay giữa thành phố Lyon đông đúc. Đối với cô, Dương như thể một chiếc phao cứu sinh đúng lúc cô đang chới với và sắp chìm hẳn giữa những nỗi bất an và đơn độc khi không có lấy một người quen bên cạnh. Về phần Dương, cô lại là một bản nhạc mùa xuân mà ai đó gảy lên giữa một đêm đông phủ đầy tuyết để vỗ về và trấn an cho những cơn lạnh lúc nào cũng thường trực bủa vây.
Tôi hỏi cô, liệu rằng đó có phải là một khởi đầu tốt đẹp cho một tình yêu. Đột nhiên, cô chẳng muốn nói tiếp câu chuyện còn đang bỏ dở. Những ngày mùa đông ở Lyon, nước lạnh như cắt da cắt thịt, dù rằng cô đã đep bao tay khi làm công việc rửa chén tại nhà ăn Crous. Cô tiết lộ rằng cô đang nhớ một người, không phải Dương. Vậy người đó là ai? Tôi hỏi. Nhưng cô lại trở nên im lặng.
...
( còn tiếp )
- Kai Hoàng -