Đôi Khi Tôi Chỉ Muốn Là Ai Đó Của Ai
Blog Radio
www.dtv-ebook.com

Cái Giá Của Yêu Thương

Tôi đã một mình vượt qua mùa đông dài lạnh giá, ban đầu cứ ngỡ là không thể chịu đựng được vậy mà thời gian chẳng vì vết thương lòng của ai đó chưa lành mà ngừng trôi.

Kỳ nghỉ đầu tiên sau khi đi du học, tôi chán muốn chết. Bạn bè không về nhà cũng đi du lịch, cả ký túc xá chỉ còn mỗi mình tôi. Chồng gọi điện, dặn dò ra ngoài đi dạo nhiều vào, đừng có ru rú trong nhà. Nhưng đi dạo một mình có gì thú vị? Vì không có anh đi cùng em ru rú trong nhà đấy.

Tôi đã một mình vượt qua mùa đông dài lạnh giá, ban đầu cứ ngỡ là không thể chịu đựng được đó chưa lành mà ngừng trôi. Nhắm mắt lại và nằm dài trên giường, tôi nghĩ mình sẽ cứ nằm như thế tới khi anh đi làm về và gọi hỏi: "Em yêu đang làm gì thế?" Nhưng tiếng tin nhắn xuất hiện sớm hơn thường lệ khiến tôi phải ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính.

"Chị còn nhớ em không?"

Đằng sau cái tên Reo là một chữ Work nên tôi biết đây có thể là một khách hàng từng nhận được dịch vụ tư vấn của mình. Tôi đã bỏ công việc này gồm hai năm nay nhưng thỉnh thoảng vẫn nhận được tin nhắn xin lịch hẹn của một vài khách quen. Liếc nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều tức là khoảng mười giờ sáng ở Việt Nam. Bảy tiếng nữa chồng mới đi làm về, thật chẳng biết phải làm gì trong khoảng thời gian đó, vậy nên tôi ngồi dậy, gõ xuống bàn phím.

"Có chứ, chào Reo, dạo này em có khoẻ không?"

Với tư vấn viên, nhớ được khách hàng đã từng sử dụng dịch vụ là yêu cầu số một để họ quay lại hoặc giới thiệu khách hàng khác cho mình. Nhưng tôi đâu có bộ óc bác học mà nhớ được hết, thế nên vừa trả lời tôi vừa mở phần mềm lưu trữ, gõ vào đó cái tên Reo. Kết quả tìm kiếm là: Not found (không thấy). Tôi bặm môi, khẽ nhăm mặt, Reo nào nhỉ? Tôi liếc nhìn tin nhắn đến:

"Hì, lần trước em đặt lịch cho đứa em họ, lâu như thế không ngờ chị nhớ được, chị tài thật."

À, tôi chuyển tên Reo sang tìm kiếm ở mục Relatives (họ hàng) quả nhiên tìm thấy thông tin, hai năm trước cô bé này đã đặt lịch ba buổi giáo dục giới tính cho cô em họ mười sáu tuổi. Tôi gõ xuống:

"Có gì đâu mà tài hả em? Em tốt nghiệp chưa? Tìm chị có việc gì không em?"

Khung chat Skype ẩn hiện tên Reo cứ như em đang gõ cái gì đó dài lắm mà hồi lâu chẳng thấy tin nhắn nào gửi tới. Tôi kiên nhẫn chờ không phải vì tôi vốn là người giỏi lắng nghe, công việc tạo cho tôi sự kiên nhẫn đó. Mãi mới thấy Reo nhắn lại.

"Em... em muốn đặt lịch tư vấn."

Tôi đồng ý, đơn giản là vì muốn làm gì đó cho đỡ nhàm chán.

"Em muốn tư vấn khi nào, cho ai, email giúp chị thông tin cơ bản của người đó và nếu có thể thì sơ lược vấn đề khúc mắc nữa nhé."

"Em... là em muốn được tư vấn, và nếu có thể thì ngay bây giờ được không chị?"

Thường thì tôi cần thời gian để tìm hiểu hồ sơ và vấn đề mắc phải của khách hàng, nhưng tôi có cảm giác cô bé này đang gặp vấn đề khá nghiêm trọng và cần được chia sẻ ngay nên đồng ý. Có điều ngay sau đấy tôi thấy hối hận vì quyết định đó. Reo đã hai mươi mốt tuổi, khẩn cấp yêu cầu tư vấn tâm lý và giới tính thì lý do thường gặp nhất là có vấn đề về xu hướng tình dục hoặc mang thai. Quả nhiên:

"Chị, em chậm kinh hơn một tháng rồi."

Khi còn trẻ các cô gái tìm mọi cách tránh thai, tới khi có tuổi thì đi khắp nơi chữa trị để sinh được con, đây có thể coi là một xu thế mới của xã hội không? Tôi thở dài, hỏi Reo:

"Còn nhớ ngày kinh cuối cùng không em?"

Từ cách tính kỳ kinh, tôi biết em mang thai hơn hai tháng rồi. Bạn trai là người em quen được bốn tháng thông qua bạn của bạn. Tôi như nhìn thấy được vẻ thẫn thờ của Reo bên kia bàn phím khi cái tên của em một lần nữa ẩn hiện trên khung chat mà chẳng có lời nhắn nào được gửi tới. Tôi không giục mà liếc đồng hồ, hết giờ tư vấn là tôi hết trách nhiệm. Thực ra tôi không muốn tiếp tục ca tư vấn này. Khi chỉ còn mười phút nữa là hết giờ hẹn thì Reo nhắn:

"Chị ơi, em không giữ đứa bé lại được."

Dẫu biết sự ngập ngừng của Reo rất có thể dẫn tới lực chọn này, thế mà tim tôi vẫn đau nhói. Vì những ca như thế này mà chồng đã khuyên tôi ngừng công việc tư vấn và giờ tôi hiểu anh ấy nói đúng. Tôi day nhẹ lên ngực như thể muốn dằn xuống chua chát và vỗ về những vết rạn đang âm ỉ đau trở lại trong con tim mình.

Tư vấn viên không phải là cha mẹ người ta, cũng không phải là quan toà phán xét đúng sai. Việc của tôi chỉ là lắng nghe khách hàng, xác định nguyện vọng của họ và đưa ra lời khuyên, tất cả chỉ có vậy. Trong tình huống này, việc tôi phải làm là giảng giải nguy cơ của việc phá thai để em cân nhắc lại và nếu em vẫn cương quyết với quyết định thì tôi sẽ cung cấp cho em địa chỉ và bảng giá của một số cơ sở y tế uy tín, dặn dò em cách chăm sóc bản thân sau khi phá thai. Nhưng, đứa bé đầu tiên tôi mất cũng mới chỉ là bào thai hơn hai tháng tuổi, tôi đã không thể cầm lòng mà làm trái quy tắc của một tư vấn viên khi gõ xuống:

"Em à, đứa bé đá có não bộ và trái tim, nếu đi khám, bác sĩ có thể cho em nghe tiếng tim đập. Em đành lòng sao?"

Reo không trả lời. Tôi vò đầu bứt tóc một hồi rồi gửi cho Reo mấy file thông tin về dịch vụ y tế và chăm sóc sức khoẻ rồi tắt máy tính, rồi gắng lắc mạnh đầu và lẩm bẩm mãi một câu: "Chỉ là một khách hàng mà thôi, chỉ là một khách hàng mà thôi...".

Với một người mong con tới đỏ mắt như tôi thì những cuộc tư vấn kiểu này thật sự quá sức chịu đựng. Tôi đã hai lần mang thai nhưng không thể làm mẹ. Lần sẩy thai đầu tiên tôi đã nhận ra sự khác thường bởi bản thân có hiểu biết nhất định với y học nên đã đi khám rất nhiều nơi. Cuối cùng vợ chồng tôi nhận được chẩn đoán: không thích hợp về mặt di truyền. Đơn giản có thể hiểu là chúng tôi đều bình thường về vẻ bề ngoài nhưng có những khiếm khuyết trong bộ gen, nếu kết hôn và sinh con với người khác thì không sao, nhưng hai kẻ cùng khiếm khuyết ấy lại yêu nhau nên những đứa con sẽ mang những dị tật của bố mẹ và cơ thể tôi sẽ đào thải chúng ngay từ khi còn là bào thai.

"Không có con cái thì ngày sau sống thế nào hả? Mày lại thích trẻ con như thế... Thôi còn trẻ hay bỏ đi lấy đứa khác con ạ, hoặc tụi mày mỗi đứa kiếm lấy một đứa con riêng về mà nuôi." Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa khuyên tôi như thế.

Tôi không tin, không muốn tin vào điều đó nên ép chồng để mang thai thêm một lần nữa, và lần này tôi mất đứa bé ở tháng thứ năm. Tôi như rơi vào hố sâu tuyệt vọng và khốn khổ hơn là mẹ chồng biết chuyện. Bà gây áp lực để vợ chồng tôi bỏ nhau, và bà đã bước đầu thành công khi khiến tôi hoảng sợ mà chạy trốn tới tận đất nước xa xôi này.

(Còn tiếp)

- Tuy Nguyễn -