Chuyến tàu xình xịch lăn bánh, đưa tôi về phía biển... Tôi chẳng biết đích xuống sẽ ở đâu, nhưng có gì đó trong lòng thúc giục tôi tiến về phía trước. Biển của Okinawa. Ran. Và thần chết lẩn quất đâu đó dưới vòm trời xanh ngắt nắng thu.
"Bác sĩ, anh thích Vật lý chứ?"
"Hồi đi học có phải học, nhưng giờ tôi chỉ nhớ ứng dụng thực tiễn duy nhất mà môn này dạy cho tôi, đó là không được thò ngón tay vào ổ điện. Hết."
Ran bật cười, gấp quyển sách trên tay lại, nghiêng đầu để hất những lọc tóc xoã dài sang một bên:
"Còn tôi thì ám ảnh nhất với cái đề bài: 'Cho vận tốc của hai con tàu ngược chiều cùng đi trên một đường ray độ dài xác định. Hãy tính thời điểm mà hai con tàu đó đâm vào nhau'."
"Chẳng lẽ ngành đường sắt Việt Nam lại tệ đến thế? Nếu là ở Nhật thì ..."
"Chỉ là giả sử thôi mà..." Ran khoát tay "nhưng, sau đấy thì sao?"
"Cái gì?" Tôi giật mình ngơ ngác trước câu hỏi lửng lơ của cô gái.
"Nếu hai con tàu đi ngược chiều trên cùng một đường ray, không sớm thì muộn, chúng cũng gặp nhau. Nhưng nếu hai con tàu đi trên hai đường ray song song, thù dù xuôi hay ngược chiều, chúng cùng lắm cũng chỉ có thể lướt qua nhau. Giả sử anh ngồi trên chuyến tàu xuôi, còn tôi trên chuyến tàu ngược ở đường ray song song. Trong chưa đầy một giây ngắn ngủi lướt qua nhau, xác suất chúng ta nhìn thấy người còn lại là bao nhiêu? Và nhìn thấy rồi, sau đó thì sao? Chúng ta vẫn chỉ là lướt qua nhau, trên hai đường thẳng song song..."
Cảnh vật vẫn vùn vụt trôi về phía sau, nhanh đến nỗi hư ảnh này chồng lên hư ảnh kia rồi tan biến trong đáy mắt.
Tôi và Ran, đúng như lời cô ấy tưởng tượng, là hai người lữ khách trên hai con tàu song song.
Gần hai năm vừa qua, số phận gắn kết tôi với cô ấy một cách lạ lùng. Cô ấy là mối bận tâm của tôi, tôi là hy vọng sống của cô ấy, vì chúng tôi là bác sĩ và bệnh nhân. Chúng tôi cứ song song tồn tại cạnh cuộc sống của nhau như thế, cho đến khi con tàu của tôi lướt qua con tàu chở cô ấy.
Vì tôi sẽ sống tiếp, còn trạm đỗ của cô ấy là bến đỗ tử thần, mà bến đó đã rất gần, rất gần rồi... Phần trăm tôi có thể níu giữ thành công tính mạng cô ấy thêm một thời gian nữa là bao nhiêu? Từng chút một, còn tàu vẫn ầm ĩ mang tôi đi về phía biển...
Chưa bao giờ tôi đi một chuyến đi vô định như thế này, nhưng cũng chưa bao giờ niềm tin trong tôi lại lớn như vậy. Có gì mách bảo tôi rằng người con gái tôi tìm đang ở đâu đó phía trước, trên đường bờ biển biếc xanh viền quanh mép đại dương sâu thẳm mát lạnh của Okinawa này.
Dù chỉ là đi lướt qua nhau, thì trong giây phút chúng ta nhìn thấy nhau từ hai con tàu song song ấy, cuộc sống đã cố nói rằng chúng ta có duyên gặp mặt, không phải vậy sao? Ran vẫn còn chưa cho tôi biết cần phải đặt vài gram thuốc nổ vào chỗ nào mới có thể "gọn gàng" thổi bay cả mái hiên Kyomizu-dera...
Cô đã hứa sinh nhật năm sau sẽ lại làm tempura momiji cho tôi bằng chính những chiếc lá vàng to bản, đẹp đẽ mà cả hai đi tìm hái vào ngày sinh nhật tôi năm đó...
Con búp bê momiji cô tặng tôi ngày năm mới, mảnh giấy ghi ước nguyện tôi vẫn để trắng...
Tôi phải tìm Ran, cùng cô hoàn thành những ước nguyện của cô, và tiếp tục song hành cùng cô trong vai trò một bác sĩ, cho đến khi con tàu của cô cạn sạch nhiên liệu và dừng bước. Đến lúc đó, tôi mới có thể tiếp tục tiến về phía trước, một mình, nhưng không hối hận.
Tôi vẫn nhớ, trong ánh chiều ngày hôm đó nhuộm đỏ những tán lá rực rỡ phủ đầy ngọn Otowa, tôi đã trả lời Ran rằng: "Như vậy thì, sau đó, nếu chúng ta đi ngược chiều, tôi sẽ quay ngược đoàn tàu lại và đuổi theo chuyến tàu của cô. Nếu chúng ta cùng chiều, tôi sẽ duy trì vận tốc bằng với vận tốc đoàn tàu của cô. Nếu làm vậy, ít nhất, chúng ta sẽ mãi mãi song song tiến về phía trước cho đến khi nào một trong hai, hoặc cả hai dừng lại, đúng không?"
...
Biển của Okinawa.
Khi tôi tìm thấy Ran, cô ấy đang một mình đứng trên bờ biển. Mái tóc dài màu lá ngân hạnh vào thu ánh lên đỏ tực xen lẫn sỨc vàng rực rỡ giữa trời xanh thẳm và biển cũng xanh thẳm của Okinawa như một đốm lửa mong manh giữa muôn trùng mây và sóng.
Tôi chỉ đơn giản là lên một chuyến tàu. Chỉ đơn giản là đi thẳng đến bờ biển gần nhất. Chỉ đơn giản là làm theo trực giác mà hoàn toàn không hề có chút manh mối. Nhưng tôi lại tìm thấy cô ấy. Cho dù xác suất có nhỏ bé đến đâu, tôi vẫn tìm thấy cô ấy một cách nhanh chóng đến chính tôi cũng phải bất ngờ. Nhưng cô ấy thì hoàn toàn bình thản.
"Kise này, anh biết không," giọng của cô ấy tan vào gió biển. "Tôi có một đứa em trai. Đúng hơn, là từng có. Thằng bé từng là người thân duy nhất của tôi, cho đến khi một cơn bão biển cướp mất nó
"Tôi... rất tiếc..."
Ran ngả người ra sau, chống tay lên thềm cát trắng, ngước đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Cô ấy mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
"Là tôi sai khi đã đồng ý để lại nó một mình ở lại Việt Nam làm ngư dân. Con tàu mất tích ngoài khơi. Mãi mãi, chẳng có tin tức gì của thằng bé... Nhưng tôi vẫn tin, ở đâu đó ngoài đại dương, thằng bé vẫn đợi tôi. Tôi từng kể với nó, biển Okianawa đẹp tựa thiên đường. Và nó hứa với tôi, nhất định sẽ sang Nhật, thử cùng tôi ngắm biển Okianawa một lần. Nhưng thằng bé mất tích rồi. Mất tích trên biển. Vậy mà, tôi vẫn cố chấp tin, biển cả bao la đều được nối với nhau, và biết đâu một ngày nào đó, trên một bờ biển nào đó, con tàu bỗng hiện ra, và nụ cười ấm áp của thằng bé lấp lánh dưới nắng... Bác sĩ, anh có tin vào điều kỳ diệu ấy không? Bác sĩ, anh có nghĩ tôi còn đủ thời gian để chờ được nó nữa không?"
Nước mắt tôi ướt đẫm hai gò má từ lúc nào không hay. Tôi vòng tay, kéo Ran gục vào vai mình. Cơ thể nhỏ bé của cô ấy run run. Mái tóc dài đỏ ánh vàng run run. Có thứ chất lỏng mặn chát, nóng hổi nào đó thấm vào vai áo tôi bỏng rát.
Sau khi Ran theo tôi về, chúng tôi sẽ bắt đầu hoá trị liệu, những lọn tóc mềm mại, suôn dài, đỏ rực như lửa này sẽ dần rụng xuống. Còn Ran, cô ấy chắc sẽ không thể kịp ra biển để chờ phép mầu xuất hiện thêm lần nào nữa.
Đột nhiên, tôi thấy hai mắt mình lại một lần nữa ướt đẫm, nhoè nhoẹt.
...
Gần hai năm sau, bất chấp mọi cố gắng của cả hai, bất chấp hoá trị liệu, Ran qua đời. Cô ấy mất khi những khóm cây khắp ngọn Otowa bắt đầu lác đác rụng lá. Là bác sĩ trị liệu của cô ấy, tôi hoàn toàn không lấy gì làm bất ngờ về điều này, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn đau đến nghẹt thở.
Bạn biết không? Cô ấy bị ung thư phổi. Trước khi chết, cô ấy đã có một cơn đau kinh khủng. Không có oxy. Không thể hít thở. Cảm giác như từng tế bào hị thiêu cháy. Vậy mà, khi tôi bật khóc đầy bất lực nắm chặt tay cô ấy và cầu xin số phận, cô ấy lại mấp máy môi, qua máy trợ hô hấp, ra hiệu với tôi: "Kise, đừng khóc..."
Bạn biết không? Mỗi khu bệnh nhân ung thư bị lên cơn đau, bác sĩ của họ sẽ hỏi: "Bạn đang đau ở mức độ mấy?". Từ một đến mười, số càng lớn, tức là cơn đau càng dữ dội. Tôi từng thấy cả người cô ấy tím tái vì không thở được. Tôi từng thấy từng ngón tay cô ấy co quắp, cả người quằn quại trong cơn đau. Tôi từng thấy cô ấy vừa ho vừa gập người, nước mắt chảy tràn trên mặt, máu lẫn nước miếng trào ra khoé môi trắng bợt. Nhưng cô ấy chưa bao giờ đưa ra con số lớn hơn sáu. Tôi đã từng tự hỏi, mức độ mười liệu sẽ đau đớn mức nào?
Nhưng tôi chẳng cần phải thắc mắc thêm nữa. Tất cả đã quá rõ ràng. Kể từ lúc cô ấy ngừng thở. Kể từ lúc bàn tay cô ấy không còn nắm chặt lấy ngón tay tôi... Nỗi đau cơ hồ lan đến từng ngóc ngách của cơ thể khiến tôi tê dại, từng cơn khó thở dội lên quặn thắt...
Phải, tôi đã mất Ran vào tay thần chết!
Ngọn Otowa so với ngày giữa thu nắng đẹp mà tôi gặp Ran lần đầu trông xơ xác hẳn. Mỗi cơn gió nhỏ vô tình tạt qua cũng khiến những chiếc lá đỏ, lá vàng rơi lả tả. Chúng làm tôi nhớ đến những lọn tóc đỏ ánh vàng đầy sức sống của Ran rụng dần, rụng dần mỗi ngày trên sàn nhà trong quá trình hoá trị liệu. Tôi ngồi một mình dưới gốc cây lần đầu chúng tôi gặp mặt, với con búp bê momiji mặc kimono trắng điểm lá đỏ, lá vàng trên tay, nước mắt cứ tự nhiên trào ra không cách nào ngăn lại. Tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đốt con búp bê này trước đền thờ khi nguyện ước thành sự thật, bởi ngay từ lúc đặt bút ghi nguyện vọng mong Ran sẽ khỏi bệnh, tôi đã biết nó là vô vọng...
Nước mắt tôi vẫn rơi lã chã, thấm ướt cả một mảng chiếc blouse trắng, thấm ướt cả gương mặt con búp bê trên tay. Phía trên cao, dưới bầu trời xanh ngắt, dưới những cụm mây trắng bồng bềnh, những ngọn gió lướt qua tàn cây ngân hạnh, ngân nga lời thì thầm tha thiết giữa không trung:
"Kise, đừng khóc..."
- Tiêu Dao -
( Mình đăng bài không cố định nên mong các bạn thông cảm theo dõi giúp mình nha ❤️ )