Đôi Khi Tôi Chỉ Muốn Là Ai Đó Của Ai
Blog Radio
www.dtv-ebook.com

Những Kẻ Ràng Buộc ( Tiếp Theo )

Nhưng Dương đã chờ đợi suốt hai năm dài đằng đẵng, chỉ đổi lại là sự thờ ơ và lạnh nhạt từ cô. Sự thân thiết ban đầu được phá bỏ hoàn toàn, thay vào đó là kiểu xã giao vụng về và đứt đoạn, đi kèm theo là những ánh mắt nhìn nhau đầy ái ngại, cùng với một khoảng cách nào đó được nhen nhóm không rõ tên.

Lyon một lần nữa vào thu, lá vàng rớt đầy khắp các đường phố chật hẹp. Hôm đó là sinh nhật cô. Dương bảo, dù có bận gì đi nữa, thì tối nay cũng hãy ghé đến nhà anh, muộn đến mấy anh cũng sẽ chờ. Thời điểm này, cô vẫn còn loay hoay với đống giáo trình tiếng Pháp, nếu như sinh viên ở đây vất vả một thì du học sinh như cô lại vất vả gấp năm, nhiều thuật ngữ cô phải tra đi tra lại nhiều lần mới hiểu hết ý nghĩa của chúng. Chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ đến ngày sinh nhật, lại còn phải lặn lội đến nhà Dương, điều đó càng khiến cô khó xử, như thể một quả tạ đã được cột chặt vào trong suy nghĩ khiến cô phải nặng nhọc quyết định.

Nhưng chính Dương nói là đã chờ, thì chắc chắn là sẽ chờ. Đó không phải là một lời nói suông, vì trong khoảng thời gian quen nhau, anh đã từng chờ cô suốt cả nửa ngày trời mà không mảy may bỏ cuộc. Cô không biết đó là kiên trì hay là cố chấp, cái ranh giới mỏng manh giữa hai từ ngữ đó cô không phân định được. Nhưng nhìn lại mình, chính cô cũng đang hành xử giống như Dương, khi tự cho phép mình chờ đợi tình cảm từ một người khác mà cố gắng.

Mười giờ đêm, đường phố Lyon chỉ vừa thưa thớt chút ít người. Cô đang đi đến nhà Dương, tự nhủ mình phải cư cử bình thường nhất có thể. Như một trò sắp đặt tài tình của Tạo hoá, cô chợt nhìn thấy Triên. Là Triên bằng xương bằng thịt, không phải Triên bước ra từ trong cơn mơ đầy khó nhọc giữa đêm. Khoảnh khắc đó khiến cô vỡ oà, cơ thể dường như ngã quỵ và có thể gục đi bất cứ lúc nào. Nhưng đây không phải là lúc để mọi cảm xúc tiêu cực chế ngự, cô đã đi tìm anh suốt quãng thời gian dài như thế, làm sao có thể vì một phút giây mất kiểm soát mà bỏ lỡ được.

Cô đã cố gọi to tên Triên giữa đường phố, bàn chân như có ai đó níu kéo nặng trịch nhưng vẫn lao đến nhanh nhất có thể. Triên nhìn thấy cô, ngỡ ngàng như một cơn mộng còn đắm chìm. Rồi cô khóc, bảo rằng em đã tìm thấy anh rồi, Triên ơi, hãy nói với em đó không phải là giấc mơ đi. Cô đã nấc liên hồi giữa phố xá, mặc cho những ánh mắt xa lạ nhìn cô đầy vẻ hiếu kỳ.

Nhưng đó không phải là cuộc gặp gỡ êm đềm như bạn nghĩ. Xác suất phần trăm mà cô có thể tìm thấy Triên như một đường tiệm cận hướng về số không, nhưng bằng một cách nào đó cơ duyên đã cho cô gặp lại anh, sau bao tháng ngày miệt mài tìm kiếm.

Trái ngược với vẻ hân hoan và hạnh phúc từ cô gái nhỏ, ở phía ngược lại, Triên cảm thấy ái ngại. Anh hỏi, làm sao em có thể đến đây. Tin không, em đã rất cố gắng và kiên trì để đặt chân đến Pháp, em đã rất cố gắng và kiên trì để đặt chân đến Pháp, em đã đi tìm anh suốt hai năm trời đấy, nhưng không có một chút manh mối nào cả. Em lân la đến địa chỉ anh ở, họ bảo anh đã chuyển sang nơi khác. Chẳng ai biết em đã tuyệt vọng nhiều ra sao, rồi em sẽ tìm anh như thế nào đây. Nhưng em đã không bỏ cuộc. Và cuối cùng thì...

Cô lại nấc liên hồi.

"Xin lỗi, nhưng anh không thể yêu em được..."

"Tại sao chứ? Không phải anh đã nói chỉ cần em tìm thấy anh thì chúng ta có thể sao?"

"Anh đã nói dối, vì anh không tin rằng em có thể tìm được anh. Nhưng trái đất này quá nhỏ bé, dù anh có chạy trốn đến đâu đi chăng nữa."

"Chạy trốn?"

"Lam, cơ duyên là một thứ gì đó rất mỏng manh, anh chẳng bao giờ tin vào cơ duyên cả. Nhưng giờ thì anh phải tin rằng nó có thật. Dù cơ duyên đã đưa chúng ta gặp lại nhau đi chăng nữa, thì kết cuộc cũng chỉ có một thôi Lam, em hiểu không? Anh vẫn không thể yêu em."

Vậy đó, ngay giữa Lyon, người ta đã chứng kiến một kẻ vì tình yêu mà không khí hoài thanh xuân để theo đuổi, còn một người cũng vì tình yêu mà tìm cách trốn chạy xa xôi. Ở khoảnh khắc đó, cô biết mình là một kẻ thua cuộc thảm hại. Chẳng còn gì để có thể biện minh hay níu kéo, bởi mọi nguyên nhân đều xuất phát là do lòng người mà thôi. Rồi Triên bỏ cô lại giữa đường phố Lyon giờ chỉ còn lác đác người, lòng cô cũng trơ trọi không hơn. Tình yêu suốt ngần ấy năm gìn giữ giờ hoá ra chỉ là một sự thất bại và bị ruồng bỏ, chẳng thể nắm giữ được trái tim của một người đàn ông vĩnh viễn không yêu mình.

Ở phía bên kia đường, Dương đã chứng kiến hết thảy mọi việc, chứng kiến cả trái tim cô vỡ vụn, tim anh vỡ vụn, cả bầu trời đêm và thành phố Lyon vỡ vụn. Bạn đừng hỏi tại sao Dương có thể xuất hiện kịp lúc để nhìn thấy những sự việc đó, bởi khi yêu, bạn sẽ âm thầm theo dõi người mình yêu dù họ có ở đâu đi chăng nữa. Và bạn biết không, buổi tối hôm ấy không chỉ có một kẻ thua cuộc, nhưng nên chăng phải nói rõ ra cụ thể không? Bởi nỗi đau là một thứ cảm xúc chẳng cần phải đề cập đến chi tiết, điều đó chỉ càng làm cho vết thương mưng mủ hơn mà thôi.

Mà cũng bởi vì tình yêu là một phạm trù nằm ngoài quy luật của sự ràng buộc. Là do người ta lỡ bước chân vào rồi nên e ngại không dám dốc lòng bước chân ra mà thôi...

- Kai Hoàng -