3 chap nữa là full rồi, cứ đẩy tt cao nhất là em up, chap sau p hơn chap trk đấy🤗😋
Truyện ngắn: Gái một con☘️
Tác giả: Nguyễn Nhật Thương
Chap 22 + 23☘️
Tôi chẳng kịp hiểu được chuyện gì, đôi mắt dán chặt vào những tờ giấy đang rơi xuống chân mình mà cả người chết sững.
Vòng tay bắt đầu siết chặt lấy đứa bé, rồi từ từ nhìn đến người phụ nữ trước mắt, lo sợ và lúng túng:
- Bác.....cháu.....chuyện này.....
Tôi còn chưa kịp nói hết, bà liền vung tay lên tát tôi 1 cái đau điếng khiến tôi kinh ngạc chỉ biết tròn mắt nhìn, đứa bé vì điều đấy mà tỉnh dậy khóc thét lên, tôi vội vàng dỗ dành nó mà giọng nói đã nghẹn lại:
- Cốm ngoan nào, nín đi con!
Bà lại chẳng vì đứa bé đang khóc đến đỏ mặt tía tai mà dựng lại, vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt giận dữ mà quát lớn:
- Loại phụ nữ như cô đúng là nham hiểm và mưu mô, không từ các thủ đoạn để leo lên giường đàn ông, ngủ với bố nó không kiếm được gì bây giờ lại quay sang ngủ với con trai người ta, rồi lợi dụng đứa bé để ép nó sang tài sản sang cho cô đúng không? Mục đích của cô đẻ đứa bé này ra là để đi lừa gạt người khác, đúng là loại mẹ vô phúc.
Tôi cố gắng kéo chiếc khăn bịt xuống 2 tai cúa đứa bé, áp người nó vào lòng mình rồi lại hướng đôi mắt đang ngấn nước đến bà mà nói:
- Bác hiểu lầm rồi, cháu thật sự không có lừa gạt ai cả.
- Hiểu lầm? Hừ, cô cũng giỏi giả bộ lắm, cứ ra vẻ khổ sở cho người khác thương hại nhưng ai biết được lòng dạ thì đầy rắn rết. Tôi nói ở đây để cho thiên hạ biết cái bộ mặt của cô mà tránh xa ra.
Nói rồi bà liền nhìn ra xung quanh mà lớn tiếng:
- Đây, mấy chị em nhìn kỹ cái mặt cô ta mà giữ chồng con tránh xa ra nhé. Không cẩn thận cô ta cướp cả luôn đấy. Nhà tôi đây thì bỏ nhau lâu rồi, có đứa con trai sắp đến tuổi lấy vợ, cô ta lúc đầu cặp kè ngủ với chồng tôi rồi đẻ ra đứa con này, nhưng chắc không kiếm chác được gì bây giờ tìm đến giả vờ đáng thương với con trai tôi, ngủ với nó rồi lừa nó chia tài sản sang tên cho con cô ta. Loại người nham hiểm như thế này mọi người nên đề phòng.
Xung quanh lúc này già trẻ đều có, bọn họ đều chuyển tầm nhìn đến tôi, anh lái taxi có lẽ thấy phiền phức cũng liền lái xe rời đi, những lời bàn tán bắt đầu vang lên.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh mà đôi mắt đã đỏ hoe, sống mũi cũng đã trở nên cay xè, nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng kia mà lên tiếng:
- Bác, cháu chưa bao giờ đòi hỏi 1 tài sản nào của nhà mình, hơn nữa kể cả chuyện đứa bé cháu cũng mới biết đây. Thật sự cháu không hề có mục đích gì, biết anh Việt cũng là tình cờ, giờ cháu sẽ ôm đứa bé rời khỏi đây, nên bác không cần phải lo.
Bà nhìn tôi cười khẩy 1 cái rồi lấy trong chiếc túi xách đắt tiền ra 1 tờ giấy khác ném vào người tôi:
- Cô không đòi? Thế đây là cái gì đây? Nó mua 1 căn hộ và sang tên cho cô, còn làm 1 quyển sổ tích kiệm đứng tên cô và chuyển tiền vào đó. Hừ, cô kiếm đủ rồi nên giờ nói muốn rời khỏi đây đúng không?
Nghe bà nói mà tôi không thể nào tin được đó là sự thật, túi đồ xách trên tay rơi phịch xuống đất, tôi cúi người nhặt lại tờ giấy ban nãy lên mà nhìn chằm chằm vào nó. Căn hộ mà tôi đang ở nhờ kia Việt đã chuyển nó sang tên tôi, thêm 1 quyển số tiết kiệm với số tiền mà tôi nghĩ mấy đời nhà tôi cũng không kiếm được.
- Cái này....cháu....thật sự....không biết.....!
Lời vừa dứt, 1 bàn tay đưa ra giật lại tờ giấy, sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên:
- Từ khi nào mẹ có thói quen vào phòng người khác để lục đồ như vậy?
Tôi ngỡ ngàng quay người sang nhìn anh, 2 hốc mắt theo đó cũng trực trào nước mà bà thấy vậy cũng lên tiếng:
- Việt, mày có ngu thì cũng ngu vừa thôi con. Khi trước mẹ cứ nghĩ là mày chỉ vui chơi qua đường rồi thôi, không nghĩ mày lại dại dột đến mức này. Mẹ nói cho mày biết, mẹ sẽ không cho mẹ cô ta 1 đồng nào cho dù đó là tài sản của mày.
Việt lúc này nét mặt thật sự tức giận nhìn đến bà mà gắt:
- Con đã nói không thích bị ai quản thúc cuộc sống của mình, nếu mẹ còn muốn nhìn thấy con trở về nhà thì đừng can thiệp vào chuyện này nữa.
Nói rồi Việt liền cúi người xuống nhặt túi đồ của tôi lên rồi túm lấy cánh tay tôi kéo đi ra xe của anh, mở cửa đẩy tôi vào rồi đến vị trí của mình ngồi vào mà lái đi thẳng.
Tôi lúc này vừa dỗ dành đứa bé, vừa khóc lóc mà nức nở nói:
- Việt, như thế là thế nào? Tôi chưa bao giờ từng dòi hỏi anh cái gì, kể cả sau khi biết chuyện này, tôi cũng không yêu cầu anh phải cho tôi cái này, cho tôi cái khác, thời gian qua anh giúp đỡ mẹ con tôi như vậy là đủ rồi, tôi rất biết ơn. Mọi chuyện dừng ở đây đi, ý tốt của anh, tôi nhận.
Anh nghe nhưng chẳng trả lời tôi, vẫn im lặng lái xe đi thẳng về chung cư rồi dừng lại đi xuống mở cửa cho tôi:
- Em xuống xe đi, vào nhà rồi nói chuyện.
Tôi nghe vậy nhìn anh 1 hồi rồi cũng ôm đứa bé và xách túi đồ xuống xe rồi đi vào trong, Việt vẫn chỉ im lặng theo sau.
Đi đến căn phòng, tôi mở cửa bước vào, ôm đứa bé đi về phòng đặt nó nằm lên giường, rồi quay ra đi pha chút sữa cho nó bú.
Xong xuôi mọi thứ, Cốm ngủ tôi mới trở ra ngoài, thấy Việt đang ngồi trên ghế sofa tay cầm điếu thuốc khói nghi ngút. Tôi đóng cửa phòng lại rồi đi về phía anh, khói thuốc quá nhiều sộc thẳng vào khoang mũi khiến tôi ho nhẹ 1 tiếng, Việt thấy vậy liền vội vàng dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn nối nhìn tôi nói:
- Xin lỗi!.
Tôi nghe vậy cũng chỉ gật nhẹ đầu 1 cái:
- Không sao, anh cũng nên ít hút thuốc đi 1 chút.
Nói rồi tôi cũng ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ là lúc này đã tự tạo 1 khoảng cách nhất định.
Việt thấy vậy lại hình như khóe môi có cười nhạt 1 cái rồi chậm rãi nói:
- Tôi biết chuyện này sẽ gây cho em thêm gánh nặng, nhưng chỉ là tôi nghĩ đó là chút bồi thường cho những gì em đã phải chịu đựng, chưa nói đến việc đứa bé............là con cháu của họ Phạm, nó cũng sẽ được hưởng 1 phần liên quan. Tôi không vì thương hại, mà đó là quyền lợi, vậy nên em cứ nhận lấy, về mẹ tôi, tôi sẽ biết cách giải quyết.
Tôi nghe vậy lại nhìn anh mà cổ họng nghẹn đắng lại, lồng ngực lúc này trở nên tức tối, sau lời nói của anh tối qua, thật sự khiến bản thân tôi day dứt khủng khiếp. Không phải là tôi không biết tâm ý của anh, mà chỉ là đang cười khổ cho cái mối tình trái ngang này. Bây giờ tôi lại mới ao ước, giá mà đứa bé là con anh thì tốt biết mấy, nghĩ vậy trong lòng lại cười giễu 1 cái, đúng là con người ta, lúc đến thì nhất quyết không thừa nhận, lúc qua đi thì hy vọng lại quay về.
- Ngày tôi lên cơn đau đẻ, người đàn ông mà tôi níu tay nhờ vả là anh. Ngày tôi ngã quỵ trên vũng máu vì băng huyết, người không ngại bẩn mà ôm lấy tôi đưa đến bệnh viện là anh. Lần bé Cốm bị suy hô hấp, cần điều trị kịp thời mà tôi khi dấy 2 bàn tay trắng nghèo nàn, người đàn ông đứng ra yêu cầu chữa trị cho nó cũng là anh. Kể cả việc nhóm máu hiếm kia nữa, tôi còn chưa kịp cảm ơn!. Việt, mọi thứ anh làm cho tôi vốn đã bù đắp đủ rồi, phần còn lại là tôi phải tự gánh. Thế nên đừng để tôi ỷ lại vào anh, tôi sẽ chẳng bao giờ tự đứng lên được.
Việt lúc này quay mặt nhìn sang tôi, bây giờ tôi mới có thể để ý kỹ gương mặt anh, hình như đã có chút xanh xao và gầy đi, 2 hốc mắt từ khi nào lại sâu hoắm còn có chút thâm quầng, thời gian quan anh có lẽ đã ngủ rất ít thì phải. Dáng vẻ của anh như vậy, thật sự khiến tôi đau lòng.
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt khổ sở, cái nhìn ấy như muốn từng chút bóp nghẹt trái tim tôi, có 1 chút khó khăn mà nói:
- Tôi muốn làm nhiều điều hơn thế nữa, nhưng đến bây giờ, đấy là tất cả những gì tôi có thể cho em, cũng là lần cuối cùng có thể quan tâm em. Thùy, đựng phụ tôi.
Lời anh nói khiến tôi nghẹt thở, 2 hàng nước mắt không kìm chế được liền chảy trào ra. Tôi hiểu ý của anh, cũng biết được đấy là cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Tôi mím môi lại đế cố ngăn đi tiếng nấc, bàn tay đưa lên vội vàng lau đi những giọt nước mắt nhưng không hiểu sao càng lau nó lại càng thi nhau ra nhiều. Tôi nhìn anh mà phải gòng mình lên rồi gật đầu gắng gượng nói:
- Được!
Việt nghe vậy bờ môi lại khẽ cười 1 cái, cái cười ấy lại càng khiến tôi đau thêm, anh đưa bàn tay lên định giúp tôi lau đi nước mắt nhưng cánh tay dừng lại giữa không trung 1 lúc rồi bỗng nhiên kéo cả người tôi ngã vào lòng anh mà ôm chặt lấy. Không hiểu sao chỉ 1 hành động đấy thôi, khiến bao nhiêu cảm xúc của tôi liền vỡ òa ra, tôi chẳng còn kìm nén nữa mà mặc kệ cho nước mắt cứ chảy ra 1 cách tự nhiên.
Có lẽ khóc quá nhiều khiến tôi mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, cho đến khi tiếng đập cửa vang lên dồn dập tôi mới lờ mờ tỉnh dậy thấy mình đang nằm ngủ trên chiếc ghế, nhìn xung quanh đã chẳng thấy Việt, anh về từ lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Tiếng đập cửa mỗi lúc 1 thúc giục, tôi vội vàng ngồi dậy rồi đi ra phía cửa, đưa tay vặn chiếc núm rồi mở ra, bóng người đàn ông đứng đấy làm tôi kinh ngạc.
Người đàn ông ở độ tuổi xấp xỉ 60, gương mặt nhìn kỹ vẫn có nét trẻ trung chỉ là râu ria để lâu không cạo, ăn mặc có chút lôi thôi, nhưng không hiểu sao nhìn ông ta tôi có cảm giác khá giống ai đó, mà trống ngực không hiểu sao lại đập mạnh rồi nói:
- Bác....bác tìm ai?
Người đàn ông ấy nghe vậy lại nhìn tôi cười nham nhở 1 cái rồi nói:
- Ế, em gái, đừng gọi là bác, gọi bằng anh thôi!
Khi giọng nói của ông ta vừa cất lên, cả người tôi bỗng nhiên bàng hoàng, cái âm thanh ấy đánh mạnh vào trí óc tôi, giọng điệu lặp đi lặp lại trong đầu, cảnh tượng của đêm mưa gió bão bùng lại kéo về: " Ế, em gái, trời mưa mà đứng đây làm gì?.........Mẹ mày, bố lại băm chết cụ mày giờ!...........Con đĩ, câm mồm cho bố mày không tao giết đấy.......".
Cả người tôi trở nên run rẩy, 2 con mắt đỏ ngày trợn to lên, ngay sau đấy liền vội vàng đóng cánh cửa lại nhưng ông ta đã nhanh tay hơn giữ lấy nó, dùng sức đẩy ra mà nhìn tôi nói:
- Vội đi đâu thế, lâu ngày không gặp nên nói chuyện chút chứ, không nghĩ chỉ 1 đêm mà có ngay đứa con rơi được, em gái cũng mắn phết đấy.
Tôi vẫn cố gắng dùng sức để đóng cánh cửa không cho ông ta đi vào, giọng nói lọ rõ sự sợ hãi:
- Ông nói cái gì, tôi không biết, ông nhầm người rồi.
- Lừa ai hả em gái, sáng nay anh vô tình thấy câu chuyện của em với bà vợ cũ ở cổng bệnh viện rồi, nên đã theo 2 đứa về đến đây, đợi mãi thằng Việt nó đi mới dám vào gặp em đấy. Công nhận em gái cũng cao tay ghê gớm, còn dám ve vởn cả con trai của anh để lừa nó chuyển tài sản sang.
- Ông điên rồi, tôi không quen ông, tôi không hiểu ông nói gì hết, mau đi ra khỏi đây đi.
Lời vừa dứt, ông ta liền mạnh tay đẩy cánh cửa về phía tôi, khiến tôi không kịp phản ứng liền ngã xuống đất, cả người lúc này toát mồ hôi hột mà thụt lùi lại phía sau nhìn đối phương đang từng bước đi vào:
- Ông không đi khỏi đây, tôi sẽ la lên đấy.
Ông ta nghe vậy nét mặt vẫn bình thản nói:
- Bình tĩnh đi em gái, anh chỉ định vào thăm em và thăm con chúng ta thôi, đừng sợ.
Tôi kinh sợ đến độ tái mặt, nước mắt chảy dài xuống mà gấp gáp nói:
- Ông nhầm rồi, nó không phải là con ông, mau đi ra khỏi nhà tôi. CÓ AI KHÔNG, LÀM ƠN CỨU TÔI, CÓ ĂN CƯỚP!
Tôi sợ hãi hét toáng lên, ông ta liền lao dến bịt miệng tôi lại, cái đôi mắt đỏ ngàu y như đêm hôm đấy nhìn xâu xé vào tôi mà gằn lên nói:
- Câm miệng cho tao, giấy tờ của căn hộ này và sổ tích kiệm mày để đâu, đưa hết đây cho tao thì tao còn tha cho.
Tôi bị bóp miệng đến khó thở, 2 hốc mắt chảy trào nước mà chỉ biết lắc đầu liên tục, bàn tay đưa lên bấu chặt vào tay ông ta dùng sức để gỡ ra.
Ông ta thấy vậy mới bỏ tay ra khỏi miệng, rồi nhanh chóng bóp lấy cằm của tôi mà nói:
- Nói mau, mày để nó ở đâu.
Tôi kinh hai mà run rẩy đưa bàn tay lên chỉ về phía chỗ tivi mà khó khăn nói:
- Tôi....tôi...để....để...ở ngăn kéo tủ....
Ông ta nghe vậy liền buông tôi ra mà lao về phía tủ lục tìm. Tôi lợi dụng sơ hở lồm cồm bỏ ra ngoài mới sức nhớ đứa bé còn ở trong phòng mà liền quay người lại, lấy hết can đảm từng bước nhẹ nhàng đi lại phía bàn cầm lọ hoa ở đáY lên đi lại phía sau đối phương mà đập mạnh xuống.
Ông ta đau đớn ôm đầu mình la lên rồi ngã gục xuống sàn, tôi thấy vậy liền vội vàng chạy vào trong phòng khoá trái cửa lại rồi lao ra phía cửa sổ hét lớn:
- LÀM ƠN GIÚP TÔI, CÓ ĂN CƯỚP!
Tiếng đập cửa rầm rầm ở bên ngoài, đứa bé giật mình khóc thét lên, tôi cũng nức nở mà gào trong nước mắt:
- Có kẻ ăn cướp, ai đó giúp tôi với.
Tiếng đập cửa ở bên ngoài đã dừng lại, tôi hô thêm mấy tiếng nữa rồi cũng đi ra phía cửa phòng cố lắng nghe bên ngoài.
Lúc này những tiếng bước chân dồn dập kéo đến , có cả tiếng nói thất thanh của nam nữ vang lên:
- Nó kia kìa, nó chạy đường đó.
- Mau bắt lấy nó.
Lúc này mới chắc chắn ông ta đã rời khỏi đây, tôi mới dám thở mạnh 1 tiếng, cả người bỗng nhiên mất hết sức lực mà ngồi thụp xuống dựa lưng vào cánh cửa, nước mắt vẫn không ngừng chảy dài ra.
Tiếng đứa bé vẫn thất thanh khóc, tôi cố gắng lết từng bước đi lại phía giường cả người vẫn còn cảm nhận được sự run rẩy mà đưa tay bế nó lên, nỗi sợ hãi khiên tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên cùng giọng nói của người phụ nữ vọng vào:
- Cô gái, có sao không? Nó bỏ chạy rồi.
Tôi nghe vậy mới lững thững đi lại mở cánh cửa nhìn người phụ nữ đang đứng ở đấy, phía bên ngoài kia vào người ở phòng bên đứng nhìn vào mà lắp bắp nói:
- Cảm...cảm ơn!
- Không sao chứ? Có bị mất mát gì không?
- Dạ....không!
- Ừ, thế là tốt rồi. Trộm cướp bây giờ ghê thật, ban ngày ban mặt vào hẳn chung cư để ăn cướp, phải báo việc này với quản lý để họ có biện pháp bảo vệ chặt chẽ hơn.
Nói rồi người phụ nữ ấy quay người trở ra, mấy người ở ngoài đứng ngó vào bàn tán vài lời rồi cũng về phòng, bảo vệ của chung cư và người phụ trách quản lý cũng đến hỏi thăm tôi và hứa sẽ có bảo vệ chặt chẽ hơn.
Mặc dù là như vậy nhưng cả buổi hôm ấy tôi không dám ra ngoài, cửa cũng khoá trái, chỉ quanh quẩn trong phòng như vậy, cảm giác sợ hãi vẫn chưa trôi qua đi.
Tôi vốn định gọi cho Việt nhưng nhớ lại lời anh nói, chỉ sở tôi kể cho anh nghe anh lại thêm lo lắng, dây dưa mãi lại càng khó dứt chỉ khổ nhau thêm nên đanh thôi.
Sau khi cho Cốm uống sữa và đi ngủ, tôi lấy điện thoại đi ra phía ngoài phòng khách bấm gọi cho chị Hằng, tiếng chuông vang lên 1 hồi rồi mới có người bắt máy:
- Gọi chị có chuyện gì thế?
Tôi nghe vậy cũng trả lời:
- Chị ơi, giúp em tìm 1 phòng trọ giá rẻ mà an toàn 1 tí.
- Ơ, sao bảo mày thuê được phòng rồi?
- Vâng, nhưng ở đây không an toàn, hôm nay có cả ăn cướp vào.
- Khiếp, ở đâu mà kinh thế? Thế có mất gì không?
- Không chị ạ, nhưng không bắy được nó nên em đang sợ không dám đi ra ngoài.
Lúc này ở đầu bên kia có giọng nói con trai truyền vào:
- Mày có nhanh lên không Hằng.
Tôi nghe vậy cũng lên tiếng:
- Chị đang đi làm ạ?
- Ừ, thế này nhé, mai mày qua tao, tao dẫn mày đi đến 1 số chỗ, ưng chỗ nào thì thuê nhé.
- Dạ.
Nói rồi chị tắt máy, tôi cũng đặt chiếc điện thoại xuống bàn mà thở mạnh 1 cái.
Cùng lúc đấy, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, cả người tôi bỗng nhiên lạnh toát, đôi mắt kinh hãi nhìn ra phía cửa, trống ngực đập mạnh, sợ đến nỗi không dám cử động.
Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên, lòng bàn tay tôi đã ướt nhũn, đôi mắt vẫn dán chặt vào phía đó rồi đứng dậy định tìm 1 cái gì đấy để phòng vệ thì ấm thanh dừng lại.
Không gian quay sở lại sự im lặng, tôi thở phào 1 cái thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên làm tôi giật mình.
Nhìn cái tên hiện ở trên đấy mới hoàn hồn, chần chừ 1 hồi cũng cũng cầm lên mà bắt máy:
- Alo!
Đầu bên kia là giọng nói có chút say mèm:
- Em không có nhà sao? Tôi gõ cửa mãi nhưng không có người trả lời.
Tôi nghe vậy mới nhìn ra phía ngoài, có chút ngỡ ngàng nói:
- Là anh sao? Vậy đợi tôi chút.
Nói rồi tôi cũng tắt máy đi lại phía cửa mở ra, Việt trong bộ dạng quần áo luộm thuộm, bên bỏ sơ vin, bên lại không, gương mặt đỏ ngàu, cả người toàn là mùi rượu nồng nặc. Tôi thấy vậy lại lên tiếng:
- Việt, anh uống rượu sao?
Anh không trả lời tôi, đẩy cửa đi vào trong, lại phía chiếc ghế sofa ngồi xuống.
Tôi lúc này cũng đóng cửa lại rồi quay người đi rót cho anh 1 cốc nước lọc đem đến đặt xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh mà lên tiếng:
- Muộn rồi, anh còn đến đây có việc gì không?
Việt lúc này thả người dựa vào thành ghế mà thở dài 1 tiếng, đôi mắt vì rượu đã mơ màng nhìn lên phía trần nhà rồi nói:
- Cả ngày nay người tôi luôn có cảm giác trống rỗng, trong lòng cứ thấy khó chịu kỳ lạ, có thể lâu quá không uống chút gì đó kích thích nên tôi mới đi uống chút rượu. Chỉ là uống hết 1 chai, cái cảm giác ấy vẫn không qua đi, không hiểu sao tôi lại thôi thúc bản thân mình đến đây. Giờ thì cảm thấy ổn rồi, hoá ra cái cảm giác đấy là sự thiếu vắng của em.
Tôi nghe vậy lại nhìn anh ứa nước mắt, nỗi đau đang cố giấu nhẹm xuống lúc này lại trỗi lên.
Việt ngồi thẳng dậy nhìn sang tôi, bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào gò má, vén vài sợi tóc đang buông xoã trên mặt, giọng nói có chút khổ sở:
- Thuỳ, đêm nay, tôi cần em, được không?
Câu nói của anh khiến tim tôi thắt lại, đôi mắt ngấn nước nhìn người đàn ông trước mặt, anh từ khi nào chẳng còn dáng vẻ tươm tuốt đào hoa nữa, mà thay vào đó là bộ dạng đáng thương đến nao lòng.
Tôi khẽ mím môi lại mà chỉ gật đầu 1 cái, Việt lúc này từ từ cúi mặt xuống, 2 gương mặt dần dần áp sát vào nhau, bờ môi kia chạm nhẹ lên môi tôi sau đó lại dịu dàng dùng đầu lưỡi nóng bỏng tách miệng tôi ra, luồn vào bên trong hắt gao cuốn lấy chiếc lưỡi của tôi.
Tôi gỡ bỏ hết nhưng gắng gươnjg ở trên mình, 2 tay vòng qua cổ anh hôn đáp trả, mà giọt nước mắt không hiểu sao vẫn chảy dài xuống.
Bàn tay anh đưa lên nhẹ nhàng luôn vào bên trong áo tôi, đi đến nơi bầu ngực mà xoa bóp.
Tôi cũng chẳng e dè gì mà chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra, Việt lúc này trở nên mãnh liệt hơn, rời nụ hôn xuống cổ, anh đẩy áo tôi lên cao rồi cúi mặt vào rãnh ngực dùng đầu lưỡi lượn lờ quanh đấy.
Vòng tay tôi ôm chặt lấy đầu anh, ngửa cổ ra sau, cả người thả lỏng mà hưởng thụ.
Anh từng bước nhẹ nhàng cởi bỏ hết những lớp rào cản trên người tôi xuống, đặt nhẹ tôi gối đầu lên thành ghế, đưa bờ môi lượn lờ khắp cơ thể tôi, đến đâu là lại để lại 1 dấu ấn riêng biệt.
Khi gương mặt anh cúi xuống nơi phía dướiz, đầu lưỡi nóng bỏng chạm nhẹ vào nơi mật tư, cả người tôi bông nhiên run lên rồi khẽ vặn vẹo:
- Uhm....Việt...đừng....!
Anh không để tai lời tôi, đầu lưỡi không an phận bắt đầu càn quấy nơi bên trong, cả người tôi co rút lại từng đợt:
- Uhmm.....Việt......ahh....
Cảm nhận được 1 sự ướt át, 1 dòng nước ở đấy chảy ra, Việt đưa tay đỡ tôi ngồi dậy, sau đấy đem cả sự cao ngạo kia đi sâu vào bên trong, tôi cũng ngửa đầu ra sau đón nhận:
- Ahhhh......
Ở phía dưới bắt đầu co rút, Việt 2 tay túm chặt lấy eo tôi dùng sức nhấp từng nhịp mạnh mẽ, 2 bầu ngực nảy nở theo đó cũng va chạm vớ cơ thể của anh, tôi đắm chìm trong sự hưng phấn:
- Uhmm......ahhhh......uhmm....Việt.....
Hơi thở của anh gấp gáp phả vào mặt tôi, giọng nói cũng trở nên đứt quãng:
- Thuỳ.....tôi sẽ rất nhớ em....!
Câu nói ấy càng khiến cơ thể tôi có phản ứng mạnh. Mặc dù là đang đi đến khoái cảm nhưng trái tim vẫn nhói lên 1 tia đau nhức.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cơ thể mình lại hoà hợp với anh đến như vậy, hoà hợp đến nỗi mỗi lần da thịt chạm vào nhau là nỗi đau tận sâu ở nơi 2 trái tim cô độc lại cùng lúc nhói lên.
Vòng tay tôi siết chặt lấy tấm lưng rộng lớn, những giọt mồ hôi thấm sâu vào da thịt cảm tưởng như axit đang ăn mòn vào tận xương tuỷ đau đến ghê gớm, 1 dòng lệ chua xót ở nơi khoé mắt lại chảy ra hoà cùng với nó.
Giây phút cả 2 khẽ thốt lên 1 âm thanh nhỏ, tôi mệt mỏi gục đầu lên vai anh, tiếng thở gấp và hơi nóng phả vào bên tai, 1 giọng nói trầm ổn vang lên:
- Cảm ơn và xin lỗi em, người phụ nữ sẽ chẳng là của tôi nữa! Bình yên sẽ đến với em!
Tôi phải cố cắn xuống bờ môi của mình để ngăn đi những tiếng nấc vậy mà bờ vai trần vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt thi nhau chảy 2 hàng, vị mặn đắng thấm vào đầu lưỡi, tạm biệt người đầu tiên của tôi.
Khi tôi tỉnh lại là ở trong phòng cùng với Cốm vào buổi sớm mai, Việt có lẽ đã trở về từ đêm qua, tôi khẽ đưa đôi mắt nhìn khắp căn phòng, 1 đêm triền miên rồi cũng mãi xa ngút ngàn.
Bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi sở soạn quay ra cũng là lúc Cốm tỉnh dậy.
Tôi lau rửa, thay tã cho nó, pha sữa cho bú đủ no rồi cũng mặc đồ cẩn thận mà bế đứa bé ra ngoài.
Hôm nay tôi hẹn chị Hằng đi tìm phòng nên muốn tranh thủ đến sớm 1 chút, hay lúc nào tốt lúc đó, chỉ sợ ở đây, ông ta sẽ còn đến tìm.
Đi ra phía ngoài vẫy 1 chiếc taxi ngồi lên rồi đọc địa chỉ cho anh lái xe, tôi quá vô tư mà chẳng biết con cầm thú đấy đang rình theo sau.
Chiếc taxi vừa dừng trước đầu ngõ, tôi mở cửa bước xuống, ông trời thật đúng là biết cách sắp đặt, tôi lại gặp con Trang. Nó vừa thấy tôi liền nhếch mép 1 cái rồi nói:
- Sao rồi, đại gia của mày không đưa mày đi nữa sao? Hay là lại bị vứt như 1 con búp bê rách nát rồi.
Tôi nghe vậy chỉ nhìn nó 1 cái rồi cũng chẳng nói gì mà đi vào, chỉ là con Trang không có ý muốn bỏ qua liền đi đến chắn ngang trước mặt tôi:
- Khoan đã, đi đâu mà vội, mấy khi mới gặp nhau, hay là để tao ôn lại chuyện cũ đã.
Tôi nghe vậy lại nhíu mày nhìn nó:
- Chị muốn gì?
Con Trang nhìn tôi cười 1 cái rồi lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đấy, 1 lúc sau thấy nó lên tiếng:
- Anh có còn nhớ em Thuỳ đã khiến anh và mấy anh em chạy cật lực cả 1 đêm để khổ sở tìm kiếm không? Giờ em ấy lại xuất hiện rồi này.
- .......
- Được, vậy đến ngay khu trọ của em!
Nói rồi nó tắt máy mà tôi nghe vậy cũng trợn mắt, nếu tôi không nhầm thì cái tên nó gọi là Cường bẹp, kẻ ngày trước đã kéo tôi vào khách sạn nhưnv khi đấy may gặp Việt nên tôi mới chạy thoát. Cả người thật sự có chút sợ hãi, nhìn con Trang mà khẩn trương nói:
- Tôi trước giờ không có đụng đến chị, sao chị cứ phải kiếm chuyện với tôi.
- Có sao đâu, vì tao thích thôi.
- Tôi hôm nay đến đây là vào gặp chị Hằng, không có ý muốn gây gổ với chị. Nếu vô tình đụng mặt chị không vừa ý, vậy khi khác tôi sẽ đến.
Nói rồi tôi liền quay người định đi ra phía đường vẫy 1 chiếc tãi thì nó liền lại đi đến chắn ngang:
- Chưa xong đâu, nên không phải đi vội.
Tôi cố gắng lờ đi nó, cố lách sang hướng khác để đi, chỉ là không ngờ con Trang nó liền đưa tay ra giằng lấy đứa bé trên tay tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi không kịp phản ứng, Cốm ngay sau đó đã bị nó ôm chặt lấy.
Tôi thấy vậy liền sợ haiz lên tiếng:
- TrẢ lại đứa bé cho tôi.
- Tao sẽ trẢ cho mày, nhưng chưa phải là bây giờ.
Tôi lúc này máu nóng đã nổi lên, 2 hốc mắt đã đỏ ngàu định lao vào nó thì 1 chiếc xe ô tô dừng lại ngay đấy, mà người bước xuống không ai khác chính là tên Cường bẹp.