Một Nửa Đại Đội
Đỗ Kim Cuông
www.dtv-ebook.com

Chương 10

Họ gặp nhau lúc ba giờ sáng, bên bờ hói cát làng Liễu Thượng. Nhờ ánh pháo sáng nhập nhoạng. Thùy phát hiện đoàn người đi lầm lũi với hai cáng thương binh vừa rời bờ mương định cắt ngang đồng đi về ngã Văn Xá Trung. Thùy ra lệnh cho Hạnh sẵn sàng chiến đấu và cô ra bắt liên lạc. Đoàn người vẫn đi. Thùy kêu ám hiệu tiếp. Có tiếng nói lao xao, rồi cả đoàn người dừng lại.

- Ai đó? Khẩu lệnh?

Thùy suýt nữa kêu tên mình vì cô nhận ra tiếng anh Để. Cô đứng lên kêu mật khẩu:

- Hương!

- Giang! - Tiếng anh Để.

Thùy kéo vai áo Hạnh chạy ào lên:

- Em, Thùy đây anh Để ơi!

- Thùy hả, mấy bữa rày tụi tôi tìm cô muốn chết. - Thùy vừa bước tới nơi anh Để đã trách.

- Răng mà đông thế ni? - Thùy hỏi.

Có hơi thở dồn dập phía sau, Thùy quay lại và cô bắt gặp gương mặt mờ tối của Hồng.

- Trời! Răng mấy anh lại ở cả đây?

- Anh đưa mấy đứa đi đạp đường về bắt liên lạc với dưới này đây. - Hồng đáp, giọng anh run run.

- Anh về khi mô?

- Mới hồi hôm... Ai ngờ vào Liễu Thượng gặp địch.

- Vậy chớ hai anh gặp nhau ở mô?

- Gặp ở xóm Cây Me.

- Ai bị thương đó anh? - Thùy chỉ hai cái võng đã được những người khiêng cáng đặt nằm xuống bờ cỏ.

- Ngọc Anh với Lạc! - Hồng đáp - Lạc hy sinh rồi. Còn Ngọc Anh bị thương nặng vào ngực. Anh Để cũng bị thương vào cánh tay nhưng nhẹ thôi.

Thùy đến võng, giở tấm chăn đắp mặt Ngọc Anh đang mê man bất tỉnh. Thỉnh thoảng cậu ta lại rên.

Hồng kéo Để và Thùy ra một góc:

- Trên cứ gay lắm - Hồng nói nhỏ chỉ đủ cho ba người nghe. Thỉnh thoảng anh bắt gặp ánh mắt của Thùy. Cô nhìn anh chăm chú - Địch chốt các ngả và đang khẩn trương xây dựng căn cứ Chóp Nón và Hòn Vượn. Các bộ phận đều đói... Ông Thọ có gửi thư cho Thùy đây... Lúc Ngọc Anh bị thương cậu ta có trao lại cho tôi.

Thùy liếc nhìn đồng hồ:

- Thời gian gấp gáp lắm rồi hai anh à... Tổ chức đi lên bây chừ không kịp. Sáng giữa đường.

- Giờ tính sao Thùy? - Để hỏi.

- Có lẽ phải bám lại thôi hai anh. Đêm mai em sẽ đưa một bộ phận đi lấy gạo rồi lên. Có một hột gạo nào lúc này quý hạt ấy.

- Em tính trụ bám ở đâu? Liệu có chỗ giấu nổi chừng này con người không?

- Về An Đôn. Hầm hào cũ từ dạo Mậu Thân còn đó. Em chỉ sợ vết thương của Ngọc Anh. Có nặng lắm không?

- Cậu ta bị mảnh cối cá nhân vào bắp chân. Máu ra nhiều nhưng đã ga-rô. Còn một mảnh nhỏ vào bả vai nhưng chắc không nguy hiểm.

Để nhìn Hồng:

- Cậu đã nói cho Thùy biết Tân chưa?

- Anh Tân em có chuyện chi vậy, anh Hồng? - Thùy hỏi giọng lo lắng.

- Tân đi trong tổ đạp đường với anh. Lúc vào thôn Liễu Thượng gặp địch nổ súng. Khi ra chỗ tập kết chẳng thấy anh ta đâu nữa. Anh Để dẫn một tổ vào tìm đến tận chỗ nổ mìn cũng không thấy xác... anh Để bị thương nằm lại bờ ruộng, tụi lính phát hiện được định tổ chức xung phong ra bắt sống, thằng Cường phải bắn thêm một quả B.40, địch mới chịu dạt vào trong lũy tre bắn cối ra.

Nghe tin Tân hy sinh, Thùy tối sầm cả mặt mũi. Thực là điều bất ngờ xảy ra với cô.

Hồng nói thêm:

- Tân đi thứ tư sau ba đứa đi đầu. Tụi ngụy gài hai quả mìn định hướng so le cắt chéo đường trục. Hai đứa đi qua chỗ mìn gài rồi tụi gác mới phát hiện được, bấm mìn.

Chợt Thùy quay lại gọi:

- Hạnh, lại chị biểu. - Cô nói với Để và Hồng - Đây là một cơ sở nội tuyến của bên em.

- Chị gọi chi em? - Hạnh đi tới nhìn săm soi vào hai người lính giải phóng đứng trước mặt.

- Chừ em đưa các anh bộ đội về An Đôn, vào làng, băng qua vạt nhà của mụ Thiện, em nhớ không? Rồi chờ chị ở đó nghe, chị quay lại tìm anh Tân một lần nữa thử coi. Chưa chừng anh ấy lạc cũng nên.

Hồng chen vào:

- Anh để lại cho em một tổ đi cho chắc ăn nghen.

- Thôi, khỏi cần hai anh ạ. Nếu có, anh cho Cường đi với em là đủ.

Đợi cho Hạnh đưa bộ đội đi được một quãng, Thùy mới kéo nhẹ vào vai áo Cường.

- Đi theo chị, Cường!

Hai chị em trở lại con hói lúc trước họ mới bơi qua. Phía ngôi trường học đầu làng Liễu Thượng, nơi vừa xảy ra cuộc đụng độ giờ đã im ắng. Thùy bò cặp theo bờ ruộng khoai lang, dán mình xuống lớp đất ướt. Kế sát chân cô là Cường. Cậu chun mũi, nín thở để tránh mùi thuốc mìn hăng hăng thỉnh thoảng sộc vào mũi. Tụi ngụy đã rút sâu vào trong khu trường học. Thấp thoáng bóng những thằng lính gác đi lại trước vạt sân đất. Nghe rõ tiếng chúng nói chuyện. Cường bây giờ mới thấy tiếc đứt ruột vì trót để lại khẩu B.40 giao cho Hồng giữ. Nếu chỉ cần một phát và thêm vài trái thủ pháo là mấy gian ngôi trường học sẽ sụp đổ. Ít nhất là một trung đội lính ngụy đang nằm trong đó sẽ đi tong. Trả thù cho nỗi hận ban nãy. Sau khi bắn được có hai phát B.40 và mấy băng AK, bộ đội đã phải tháo lui ra ngoài cánh đồng giơ lưng chịu trận với pháo và cối của địch từ trong bờ tre bắn ra. Đạn hỏa lực chỉ còn có bốn quả. Anh Hồng và anh Để không dám cho đánh cường tập vào làng.

Đang bò, chợt Cường thấy bàn chân chị Thùy đạp nhẹ vào đầu. Thùy nói trong hơi thở:

- Nằm ép sát em. Pháo sáng đó!

Chỉ nghe hai tiếng "bụp, bụp". Lát sau bung ra giữa trời hai quầng sáng chói chang. Ánh đèn dù soi rõ từng chân tre, ngọn cỏ. Ngôi trường học lồ lộ chỉ cách chỗ họ nằm chưa đầy ba chục mét. Lợi dụng lúc ngọn đèn dù bị gió thổi dạt dần về hướng trong làng, Thùy quan sát. Khoảng đất trống trơ trên con đường vào làng nhầy nhụa bùn đất. Bụi dứa dại nơi địch đặt trái mìn bị sức ép xé ra tơi tả, xơ xác. Tuyệt nhiên không thấy xác Tân. Đợi cho pháo sáng tắt hẳn, Thùy bò quay ngược trở lại.

- Em có mấy trái thủ pháo hả Cường?

- Hai. Chị định tập kích tụi lính ở trong trường học hả?

Thùy khẽ gật đầu.

- Em dám không?

- Đánh!

Thùy nói:

- Tụi nó đang ngủ, tưởng mình rút đi rồi. Giờ nện tụi nó mới ngon. Em vòng ra phía cửa sổ bên trái. Chị bên phải. Em đợi chị lia một loạt đạn AK em mới thả thủ pháo nghe.

- Còn thằng gác?

- Mặc nó. Một hai đứa ăn nhằm chi.

Mười phút bò một đoạn đường vài chục mét, Cường cảm thấy thật là lâu. Phía bên kia, cậu thấy bóng chị Thùy đã khuất vào mé tường. Cường nín thở, nhích từng tí một trên mặt đất. Cậu nghe rõ cả giọng nói mê ú ớ của một tên lính nào đó. Thằng lính gác ngoài sân văng ra một câu chửi:

- Đ. mạ. Muỗi nhiều quá mi ơi!

Một giọng khàn đục ngái ngủ đáp lại:

- Ờ... ờ. Còn thuốc không mi, cho tao điếu.

Cường vọt ngay dậy sau loạt AK nổ dữ dội của Thùy bất ngờ xé bầu không gian yên tĩnh. Cậu rút chốt và lẳng liền hai quả thủ pháo vào bên trong cửa sổ. Chạy lui chưa tới chục bước, Cường nằm áp ngực xuống rãnh nước nhìn một quầng lửa chụp sáng ngôi nhà và rồi cả một mái đổ ập xuống. Cậu vọt dậy bám vội phía sau lưng Thùy. Hai chị em cứ vậy chạy tắt băng đồng.

Ba bốn phút sau mới có tiếng nổ lốp đốp trong làng. Pháo sáng bắn vọt lên trời hoảng loạn hàng chục quả. Trận tập kích xảy ra bất ngờ. Đại đội bảo an địch đóng cụm trong làng, không phản ứng kịp chúng bắn hí họa trên đồng. Và khẩu cối 61 ly cứ gióng giả cấp tập nã đạn xuống vạt ruộng ngoài làng, chặt đứt cả cây cầu tre bắc ngang con hói. Bọn chỉ huy đã kịp gọi pháo. Phát pháo điểm bắn về hướng làng Văn Xá Trung. Giữa đồng trống, hai chị em chạy gần, nhằm hướng làng An Đôn đi tới.