Một Nửa Đại Đội
Đỗ Kim Cuông
www.dtv-ebook.com

Chương 18

Đứng trên một tảng đá dưới chân cửa rừng, ông Duy và ông Bậu nhìn kỹ từng gương mặt người lính đi qua. Ông Duy khoác ngang ngực chiếc bao dù hoa, bữa nay trông ông nhanh nhẹn hẳn lên. Khẩu K59 đeo sau thắt lưng, tay áo len xanh xắn cao. Tuy vậy, gương mặt ông vẫn hốc hác, mái tóc ba tháng nay chưa có thời gian ngồi cắt, đã chờm mang tai. Cạnh ông Duy, ông Bậu - tiểu đoàn trưởng - cao hơn nửa cái đầu, chiếc áo bộ đội phong phanh. Nhưng trông chiếc thắt lưng của ông những người lính bộ binh ưa gọn nhẹ phát khiếp. Kề liền trước bụng một dây hai quả thủ pháo, hai quả lựu đạn Ba Lan nhỏ bằng trái chanh. Kế theo là khẩu K59, đeo ngay dưới bụng. Sợi dây súng cột bằng một đoạn dây dù, ông Bậu vòng chéo qua vai, hai băng đạn súng ngắn, túi bông băng cá nhân và một chiếc bi đông Mỹ i-nốc sáng loáng. Cũng đầu để trần, ông Bậu chống tay vào chiếc gậy hèo đã được uốn quá nửa, vừa cứng vừa nhẹ.

Đang đi qua trước mặt hai người là đội hình của đại đội 4 hỏa lực. Mỗi khẩu súng B.41 đi kèm còn có thêm hai người nữa, đeo AK, lưng gùi sáu quả lựu đạn và liều phóng.

Ông Duy vỗ vào vai một cậu chiến sĩ cao lòng khòng, đeo khẩu B.41 vừa vượt lên:

- Gắng nghe Sơn! Bình tĩnh ngắm cho trúng mục tiêu!

- Vâng ạ, thủ trưởng yên tâm.

Tiếng ông Bậu:

- Thằng Can đấy hử? Răng mi không cột lại chiếc gùi cho chặt, lát nữa tới Trường Bia tao kiểm tra còn kêu lóc cóc là chết với tao đó nghe.

- Dạ...

- Đại, Đại ơi! - Ông Bậu gọi nhỏ.

Một người lính tách ra khỏi hàng quân.

- Này Đại, cậu có cho anh em mang theo nạng chống B.41 không?

- Có anh Bậu ạ. Tôi đã kiểm tra.

- Ra điểm tập kết nhớ xem lại một lần nữa các trang bị nhé. Nhắc thằng Thái phải kiểm tra hai khẩu cối 82. Nhắc thêm một lần nữa là khi B.41 nổ súng rồi nó mới cho bắn cối nhớ chưa?

- Nhớ rồi, anh Bậu. Anh cũng mang theo cái của quý này kia à? - Đại đội trưởng Đại giơ tay lắc chiếc bi đông Mỹ đầy rượu gạo.

- Có chớ! Nhưng giờ tuyệt đối cấm. Đánh thẳng tao mới cho tụi bay uống. Mỗi đứa vừa đủ một nắp bi đông thôi.

- Anh cho tôi tạm ứng trước! - Đại gạ, tay mân mê nắp bi đông mà mũi anh ta đã phảng phất mùi rượu thơm nồng.

- Ơ, thằng ni! Tao biểu cấm kia mà. Ngay đến tao còn chưa uống nữa kia là mi. - Ông Bậu giằng lấy bi đông, vặn chặt nút.

- Đại hả? Nhớ động viên anh em bình tĩnh nghe, nhất là những anh em mới xuống đồng bằng lần đầu.

Thêm một người nữa đi tới. Đấy là Hồng.

- Ông Đại ơi! Ông cho ngay người xuống vác đế cối cho thằng Nghi. Nó trượt xuống hố ngụy trẹo chân. Lính của C4 đứng ùn lại cả phía kia kìa. - Hồng bảo Đại.

- Trời ơi, xin các ông nói nhỏ cái mồm hộ tôi một chút. Pháo nó câu đến bỏ mẹ cả lũ. - Ông Duy nói giọng rít lên.

- Tình hình C3 ra răng Hồng? - Ông Bậu hỏi.

- Bình thường hai anh ạ.

- Cậu có biểu thằng Để ở nhà không?

- Ông ấy nhất quyết đòi đi dẫn một mũi, chi ủy họp bàn, ông Để không chịu. Ông Để bảo: "Tôi đi chui hàng rào chịu muỗi cắn bây giờ để ngồi coi các ông đánh hả?".

- Cái thằng... - Ông Bậu khẽ tặc lưỡi - Đến là gàn. Trong lời trách cứ của ông tiểu đoàn trưởng, không có gì là giận dữ mà còn lộ rõ sự cảm mến đại đội trưởng Để.

Ông Bậu quay sang ông Duy:

- Anh đi sau nhé. Chờ thằng C3 tới anh đi với nó. Tôi lên trước đây. Thiệu đi em.

Ông gọi cậu liên lạc cắp súng ngồi ở vạt cỏ, cạnh đường.

Ông Duy và Hồng quay trở lại đón bộ đội.

***

Còn chừng bốn mươi phút nữa mới đến giờ nổ súng, Hồng mới cho bộ đội tiềm nhập. Anh đi với trung đội 1.

Sau khi tính toán cân nhắc, phương án tác chiến cuối cùng của đại đội 3 đánh vào đơn vị lính ngụy làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ Tứ Hạ được chia làm hai mũi. Lực lượng còn lại sử dụng làm mũi dự bị. Ý kiến ban đầu của ông Bậu định đánh vào bằng cả ba mũi, Hồng và Để đã tranh luận. Khu trại lính của đại đội bảo an hẹp, triển khai ra ba mũi sẽ gây trở ngại lớn cho hướng phát triển. Chưa biết chừng hợp đồng không chặt các mũi lại ăn thủ pháo, đạn thẳng của nhau. Mũi thứ ba được thay thế bằng một tổ thọc sâu, cắt vòng lên hướng Bắc, đón lõng tụi ngụy sống sót tháo chạy ra ngả đường băng sân bay. Cách sử dụng binh lực như vậy là ổn nhất, lại gọn nhẹ. Phương án đã được ban chỉ huy tiểu đoàn thông qua.

Thiệt thòi của đại đội 3 là không có thời gian để đánh tập trên địa hình giả tưởng. Họ vẫn phải bám chốt vùng ranh giữ đầu cầu về đồng bằng. Các mũi - theo đơn vị trung đội - chỉ còn mỗi cách là đắp sa bàn học trên sa bàn phương án đánh địch. Đêm nay họ xuất kích.

Hồng lấy tư cách bí thư chi bộ yêu cầu Để ở nhà không tham gia đánh trận. Nhưng đến ngày cuối cùng đại đội phó Tam lên cơn sốt. Còn Để cương quyết không chịu ở lại hậu cứ mà giành lấy chỉ huy mũi của trung đội 2. Hồng không còn một lý do gì nữa để cản anh. Cánh tay Để, vết thương đã được tháo băng - vết thương bị trong trận bi phục kích ở đầu làng Liễu Nam chỉ xuyên qua phần mềm không gây nguy hiểm. Để phát cáu, khi tiểu đoàn trưởng Bậu cũng quyết định anh phải ở nhà.

- Tao phải đánh trận này. Ông Bậu có kỷ luật cũng mặc - Để bảo - Đánh để trả thù cho con Thùy, Hồng ạ. Mi cứ lên báo cáo với ông Duy, ông Bậu như vậy.

Hồng không dám can ngăn Để. Mà có can cũng không được, một khi Để đã quyết. Nhắc đến Thùy, không khí bỗng trở nên nặng nề. Ai cũng cảm thấy như là người có tội trong cái chết cay đắng bất ngờ của cô. Sáu ngày sau cả huyện, cả bên bộ đội mới nhận được cái tin sét đánh. Cả sáu đêm Hạnh đều lần mò trở lại hộp thư chết để chờ người ở căn cứ về. Hàng ngày Hạnh chui vào các làng hoang trú ẩn. Đêm tối, cô ra ngoài cánh đồng tìm được cái gì ăn cái nấy. Cô không dám trở lại La Chữ, không dám liều mạng vào bất kỳ nhà bà con thân thuộc ở quanh các xóm ấp. Cơ sở đã lộ, Hạnh đang bị tụi hội đồng xã và đám lính nghĩa quân truy đuổi lùng bắt. Cô chỉ còn biết bám víu vào lời mạ cô dặn cuối cùng bằng mọi giá báo tin lên căn cứ. Sáu ngày, Hạnh chịu đói, cộng thêm mối lo sợ, người cô gầy rạc. Hồng và Cường gặp Hạnh ở bến nước huyện ủy buổi sáng đi đồng bằng lên, cả hai anh em chưa nhận ra ngay. Chỉ đến khi Hạnh gọi, Hồng mới thảng thốt kêu lên:

- Hạnh phải không em?

- Anh Hồng ơi! Chị Thùy với mạ em hy sinh rồi! - Hạnh khóc tấm tức như một đứa con nít.

Người đau đớn sau Hạnh là Hồng. Một nỗi đau ngấm ngầm, nhức nhối. Có lúc anh tưởng phát điên lên, muốn chạy nhào về đồng bằng, đánh tả tơi tụi ngụy cho hả. Cuốn sổ nhật ký của Thùy, Hồng vẫn giữ. Nét chữ tròn tròn, mỗi trang, mỗi dòng anh đọc lại tưởng như hiện lên gương mặt Thùy, với từng nụ cười, và hàm răng trắng lóa, đôi mắt đen trong sáng, chân thật. Cuộc đời thật phi lý! Cái chết thật phi lý. Lẽ ra cái chết ấy phải giáng xuống đầu những tên lính ngụy đang đi nghênh ngang trên đỉnh đồi Chóp Nón, Hòn Vượn, giáng xuống đầu những tên bảo an đêm đêm nằm phục kích dưới đồng bằng. Và anh đã khóc! Nước mắt ứa ra, được giấu kín trong chiếc khăn bông trắng trên mặt võng mặc những lính nằm ngủ trong căn hầm, mặc tiếng pháo bay rít ngang qua trên đầu, mặc đạn nổ rung chuyển đất. Đêm tối tựa như một bức màn nhung giải thoát cho anh tránh khỏi những cặp mắt của bạn bè, chiến sĩ. Và cả của các cô gái bên huyện ủy, huyện đội nghe tin Thùy hy sinh đã vội chạy sang chia buồn với anh. Ban ngày gương mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng. Anh vẫn làm đầy đủ mọi công việc của người cán bộ chỉ huy đại đội, trao đổi công tác, họp chi bộ, suy ngẫm về cách đánh căn cứ Tứ Hạ. Chỉ có điều anh ít nói hơn. Và hình như những người chiến sĩ trong đại đội bộ cũng không nỡ nhắc đến tên Thùy trước mặt Hồng. Họ ít cười đùa khi có anh. Màn đêm buông xuống, mọi người đã yên nghỉ trên võng. Đấy mới là thế giới của riêng anh. Cho đến bây giờ, khi đã là một chàng trai hăm bốn tuổi, anh mới thực hiểu thế nào là nỗi đau khổ của tình yêu. Đau mà không kêu được, cũng không tiện nói. Con người như hụt hẫng, trống rỗng. Bởi anh hiểu rằng mình đã bị mất đi một thứ quý giá trên cõi đời này.

Hồng biết Cường cũng buồn. Nhưng tình cảm của cậu liên lạc với Thùy chỉ thuần nhất là một thứ tình cảm chị em, sự cảm mến nhau ở những tấm lòng cùng với những kỷ niệm. Còn nỗi đau trong trái tim anh, đó là tất cả! Là sự hòa quyện của tâm hồn và máu thịt. Một đêm đã khuya, Hồng nằm trằn trọc trong võng, Để chui ra khỏi hầm và ngồi trên sạp vấn thuốc hút.

- Mi không nên buồn nhiều Hồng ạ - Để nói. - Tao biết mi đau. Dù sao cũng là mối tình đầu của mi với Thùy. Nhưng buồn phỏng có ích gì. Mi có nghe tao nói đó không Hồng?

- Nghe chớ - Anh đáp.

- Mi chưa từng trải. Chớ chuyện đó là chuyện thường.

- Thường sao được? - Hồng cãi.

- Mi yêu và được yêu. Vậy là hạnh phúc rồi. Chớ ở đời này còn nhiều người yêu lại chỉ gặp sự lừa dối phản bội hèn hạ kia.

- Đấy không thể coi là tình yêu.

- Tại sao lại không? Vẫn là tình yêu chớ. Tình yêu đơn phương! Và nỗi đau của những người bị kẻ phản bội đánh tráo còn đau gấp bội lần.

- Tôi không tin có thứ tình yêu ấy, anh Để ạ.

- Rồi mi sẽ phải tin... Còn chuyện con Thùy, dù sao cô ấy cũng mất rồi. Mất đẹp lắm... Năm tháng sẽ trôi qua rồi nỗi đau trong mi cũng sẽ dịu dần...

Hồng không tin lời Để nói. Bởi con đường đến với tình yêu của anh và của Để khác nhau. Thời gian phỏng có ý nghĩa gì khi những kỷ niệm như một vết khắc trong tim mỗi người, một khi trái tim ấy còn đập?

... Hồng bò giữa đội hình của trung đội 1. Hàng rào dây thép gai bốn lớp đã được tổ trinh sát dọn sạch mìn và thông cửa mở. Vào đến bờ rào đất, còn cách khu nhà lính chừng năm chục mét, cả mũi của trung đội 1 dàn hàng ngang. Không gian yên tĩnh quá. Trong các gian nhà ánh điện sáng choang. Ánh sáng hắt xa tới nửa vạt sân. Hồng quan sát thấy cả tụi lính đi lại chộn rộn trên sân và chúng vào ra trên các cửa. Trong lô cốt phía Tây, cũng có lính. Ánh đèn toát ra từ các lỗ châu mai. Chóc ngóc trên nóc lô cốt một thằng lính gác ngồi phì phèo điếu thuốc. Hướng đến trung đội 2 phụ trách. Họ có trách nhiệm diệt hỏa điểm trong lô cốt rồi phát triển, dọc theo dãy nhà phía tay phải. Hồng đoán chắc B2 đã lọt và cũng đang nằm ém để chờ lệnh cường tập. Để sẽ cho nã B.41 vào căn nhà của Ban chỉ huy đại đội trước tiên. Đó cũng là lệnh cho các mũi bộ binh cường tập. Từ đây trở vào bộ đội không còn sợ vướng mìn. Họ chỉ cần chạy băng qua vạt đất là đã vào tới điểm đánh. Chưa bao giờ Hồng thấy thời gian trôi đi chậm chạp như vậy. Anh nằm áp mặt xuống cỏ nhận ra mùi đất ẩm mát hăng nồng, và cả tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Ở một hố nước đâu đó vọng lên tiếng ếch kêu lạc lõng. Hồng ghé vào tai Cường cũng đang ôm súng nằm cạnh anh truyền lệnh: mọi người tranh thủ quan sát vị trí. Nhớ hướng tấn công.

- Rõ!

Hồng liếc nhìn đồng hồ. Còn những mười phút nữa. Anh ngước mặt lên nhìn vòm trời đen sẫm, bất chợt gặp ngay chòm sao Tiểu hùng tinh. Vũ trụ thật bao la. Ở làng anh, mỗi lần đám trẻ ngó lên trời cũng gặp chòm sao Tiểu hùng tinh. Ở đây, trên mảnh đất chỉ lát nữa sẽ có rền rĩ tiếng đạn nổ cách quê anh gần sáu trăm cây số cũng nhìn chòm sao ấy cận kề. Hồng khẽ thở dài khoan khoái. Anh là một người lính cũ của tiểu đoàn, nhưng chưa có trận đánh nào, vào giây phút sắp sửa nổ súng, anh lại cảm thấy bình thản đến như vậy. Hồng tự nói với mình:

"Thùy ạ. Trận đánh này anh dành cho riêng em đây!"

Còn ba phút nữa. Hồng ngồi hẳn dậy rút thủ pháo. Mắt anh ngong ngóng nhìn về hướng trung đội 2. Cường cũng rút sẵn một quả thủ pháo.

- Lát nữa nhớ bám sát anh nghe Cường...