Một Nửa Đại Đội
Đỗ Kim Cuông
www.dtv-ebook.com

Chương 13

Hồng mắc võng đu đưa trong hầm và nghiến ngấu đọc cuốn nhật ký của Thùy. Anh nghe rõ tiếng chân đến gần, và hai bàn tay ai bịt chặt lấy mắt của anh.

Hồng gỡ nhẹ tay Thùy nhưng lại giữ chặt ấy hai bàn tay cô và đặt lên ngực. Tóc Thùy chưa khô nước. Cả bộ quần áo cô mặc ngoài cũng ướt.

- Chết thôi! Thế này thì em bị cảm lạnh mất.

Hồng ngồi dậy và anh kéo Thùy ngồi chung xuống võng.

- Răng anh hay nói "chết" vậy? - Thùy cười để lộ hàm răng trắng muốt, có một chiếc răng khểnh. Mái tóc che nghiêng nửa khuôn mặt.

- Có nhớ em không? - Giọng cô lạc đi.

Hồng thay cho câu trả lời bằng một cái gật đầu.

- Anh cứ lo cho em hoài mà.

- Thật không?

- Thật.

Họ ngồi yên lặng, nhìn nhau.

Ngoài cửa hầm, trời đã hửng sáng. Bên mép thành hào, hai con thỏ rừng nhảy từ trong vạt tranh ra đứng nghe ngóng. Chúng tranh nhau một cọng dây khoai lang.

Cả Hồng và Thùy đều liếc nhìn cặp thỏ. Đôi mắt họ gặp nhau.

- Ôi, ước gì hết chiến tranh... - Hồng nói nhỏ.

- Anh cũng mong à?

- Mong chớ, Thùy...

Hồng không nói hết câu. Tiếng nói của anh bị chìm bởi tiếng pháo nổ đâu đó ngoài ngả dốc Ồ Ồ.

- Tụi nó bắn pháo cửa rừng anh à... Em cũng mong hết chiến tranh, mong ghê lắm. Nhưng liệu lúc đó...

Thùy cũng không nói hết câu, giọng cô nghẹn lại. Họ đều hiểu một điều rằng: cuộc chiến đấu vẫn còn dài, ác liệt khó khăn của cuộc chiến tranh dành cho chính bản thân họ vẫn còn đang giăng bủa. Tình yêu của họ đang đi trên con đường đầy chông gai. Nhưng cũng chính nhờ nó mà họ hiểu mình và thêm tin yêu cuộc sống.

- Mấy anh ở trên núi đói lắm phải không? - Thùy hỏi, mắt cô không rời Hồng.

Hồng không đáp. Anh chỉ nhìn cô.

- Nhìn nước da anh, em biết. Anh xanh lắm. Cường nói với em vậy. - Mắt Thùy ngấn lệ.

- Dù sao bọn anh vẫn chưa cực khổ và nguy hiểm bằng em.

- Đâu có! - Thùy cãi. Chợt cô hỏi - Anh có tin con người ta có linh cảm về nhau không?

- Có chứ!

- Em cũng thấy vậy, ở dưới này, ngoài những lúc làm công việc, còn lại số thời gian trong ngày em toàn nhớ về anh. Có lúc em như phát điên lên, chỉ muốn có anh ở cạnh em để mà...

- "Cấu xé và đay nghiến" anh phải không? - Hồng cười.

- Không... Không phải vậy.

Hồng cầm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô và đưa lên hôn rồi áp mặt vào đó. Anh thấy hai bàn tay Thùy run run trong tay anh.

- Anh ơi... - Giọng cô lạc hẳn đi.

Họ vẫn ngồi yên trong võng. Chiếc võng căng trùng hẳn xuống. Họ nép sát vào nhau. Hồng nhận ra mùi thơm của lá hương nhu trên làn tóc rối. Thân thể cô ấm nóng.

- Hôn em đi, anh... - Thùy bảo.

Hồng nhận ra vầng trán trắng mịn và đôi mắt mở to. Trong đôi mắt ấy có hai đốm lửa.

- Kể cũng kỳ lạ thật! - Anh kêu lên.

- Răng cũng kỳ lạ?

- Cách đây không lâu, anh vẫn là anh. Nếu có ai bảo rằng anh sẽ yêu, sẽ yêu một cô con gái... Anh không tin. Không thể nào tin được. Rồi em đến với anh. Tự nhiên, như ở ngoài quê anh, cây đào vào mùa đông rét mướt trút sạch lá. Bỗng một buổi sáng trở dậy, ra vườn người ta thấy những búp chồi non to nhú ra trên những nhánh cây khô gầy, khẳng khiu. Tưởng gió rét cắt thịt đã làm cho nó teo tóp và kiệt dần sức sống. Rồi lại một buổi sáng khác, vô số những nụ non tròn nhỏ như những giọt sương đêm. Ở một vài nụ, đã hé ra cái màu hồng tươi tắn của cánh hoa đào. Công việc đồng áng bận mãi. Người ta phải lo cấy cây lúa xuống, cho kịp nước, kịp ải, còn bận mãi với bao nỗi lo toan, nợ nần sau mùa gặt. Không ai nói ra nhưng đều hiểu mùa xuân đang đến gần. Chỉ có đám trẻ con mặc áo vá, chùm đụp trong những cái áo vải sợi, có đứa mặc quần đùi đi chăn bò, rủ nhau đi bắt cá trong những con mương, đìa, đầm rút cạn nước, đi bắt chuột, trú rét trong những gò đồi là kháo nhau về chuyện Tết... Tết được ăn bánh chưng, được diện những bộ quần áo lành lặn, mới nhất mà bố mẹ cất kỹ dưới đáy rương chỉ để dành cho con cái vào dịp cuối năm, Tết được ghé thăm nhà nhau, theo bố mẹ đi chúc Tết bên quê nội, quê ngoại. Tết được ăn miếng dồi lợn luộc, chầu chực từ ba giờ sáng để xin cho kỳ được chiếc bong bóng. Quả bong bóng lợn trở thành niềm vui cho cả chục đứa trẻ con. Chúng sẽ quên ăn đưa nhau ra ngoài sân hợp tác đánh bóng. Tết sẽ được người lớn mừng tuổi. Không đứa nào đoán được mình sẽ được tiền nhiều tiền ít ra sao, nhưng trăm đứa trẻ con như một đều hy vọng... đều chờ đón nó. Anh cũng đã hy vọng, và chờ đón em...

- Sao em lại khóc? - Hồng lấy tay lau những giọt nước mắt đang ứa ra trên gò má của Thùy.

- Em thương anh. Thương anh...

Cô ôm đầu anh, hôn tới tấp lên mặt, lên mắt, lên cổ anh.

Chiếc võng khẽ đung đưa. Cả hai như say trong cơn khát vọng vô bờ. Thời gian lúc này và cả bầu trời xanh ngoài kia hiện ra sau khung cửa hầm, cả những sợi nắng vàng tơ đều là của họ.

- Hôn em nữa đi anh!

Thùy ghì sát đầu Hồng vào ngực mình. Anh nghe rõ nhịp tim đập dồn dập sau lớp da trắng ngần. Nổi lên giữa hai gò vú của người yêu một chấm nốt ruồi màu nâu thẫm.

- Ôi, em!

Đôi mắt Thùy sáng long lanh. Cô chớp nhẹ hàng mi như muốn nói:

- Hãy nhớ lấy nghe anh. Giây phút này của tình yêu, em đã dành cho anh sự trinh trắng của đời người con gái...

Thùy nhắm nghiền đôi mắt. Nhưng không phải cô ngủ. Cô đang thả hồn trong một giấc mơ thật là kỳ diệu.

... Con đò gỗ bập bềnh trôi trên mặt nước sông Hương, bóng cây cầu Bạch Hổ đổ những nhịp sắt xuống đáy nước. Từng mảng mây nhuộm hồng giăng mắc trên bầu trời. Thùy vẩy nhẹ mái chèo, con thuyền trôi ngược dòng. Những bến nước đổ ra sông từ phố chợ Kim Long, trên những bậc đá, những cô gái ăn mặc đồ bộ màu ngồi đập chiếu. Nước bắn tung tóe, tiếng gọi âm vang mặt sông. Họ nhìn theo con đò, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tuông thèm muốn.

- Anh phải nhìn vào em, không được nhìn lên bờ. Em cấm.

Hồng cười trìu mến. Hiện lên trong làn nước dáng đứng của Thùy theo mỗi nhịp chèo cắt thành hình cánh cung, uyển chuyển. Thấp thoáng từng con cá xanh bơi lướt trên mặt nước rong rêu phủ đầy dưới đáy.

Đến chân chùa Thiên Mụ, Thùy cho thuyền ghé vào bờ. Nghiêng xuống mặt nước, cây hoa phượng vĩ đang mùa trổ bông, đỏ rực một khoảng trên đầu. Những cánh hoa phượng rơi lả tả xuống lòng thuyền, xuống vai áo Hồng. Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt...

Cô thấy mình cưỡi chiếc xe mini xanh trên con đường đổ về Hương Cần. Thùy mặc chiếc áo dài trắng. Đôi tà áo tung bay trong gió, tiếng trống báo giờ điểm trường khua vang rộn rã. Thùy bước vào lớp học. Bốn chục cặp mắt trẻ thơ ngước lên nhìn cô giáo. Những đôi mắt lóng lánh sáng lên thật đáng yêu. Hôm nay giờ kể chuyện. Cô sẽ kể cho tụi trẻ nghe về những ngày tháng chiến tranh gian lao đã xảy ra trên từng mảnh vườn, gốc tre, mái nhà của làng quê chúng. Và cả về những căn hầm, ở đó, cô từng sống và khao khát từng chút ánh nắng ban mai mỗi sớm. Về những người mẹ đêm đêm không ngủ, ngồi nép mình bên cửa thắp lên ngọn dầu leo lét, báo tin ấp làng không có giặc nằm phục kích. Những người lính giải phóng nhận ra từ ánh đèn ấy để biết ngả về làng...

Mắt cô chợt sáng lên. Bốn chục đứa học trò cũng đều ngóng mặt ra con đường có chiếc xe ô tô hàng chạy qua vừa dừng lại nhả xuống một người mặc bộ đồ quân phục, chiếc ba lô sau vai. Cô giơ tay ra hiệu cho học trò và nhào ra đường đón anh...

- Thôi, đừng khóc nữa, em.

- Anh có biết không? Em khóc vì hạnh phúc của hai đứa mình to lớn quá. Em khóc vì những gì mà cả anh và em đều phải chịu đựng...

Cô ngước mắt lên nhìn Hồng.

- Anh có tin chúng mình đang sống giữa những phút giây êm đẹp nhất của cuộc đời không?

- Tin chứ! - Hồng đáp và lại ôm cô vào ngực. Ánh mắt anh chạm phải bóng tối của căn hầm.

Đôi môi của Thùy nóng rực. Thùy ngồi thẳng hẳn dậy, gỡ tóc.

- Hình như có tiếng chân người đi tới, anh.

- Không phải. Hai con thỏ đang đuổi nhau. Vậy mai sớm em vẫn ở lại dưới này.

- Thư của chú Thọ vẫn nhắc em tiếp tục bám ở dưới ni... Nhưng anh đừng buồn - Cô an ủi - Ít bữa nữa em sẽ lên.

- Sau chuyến đi mở đường của bọn anh, đợt này lên có thể phải di chuyển hậu cứ, chứ không thể ở lại chỗ cũ nữa. Khu vực dưới chân đồi Tranh lộ rồi. Pháo bắn nát khu vực tụi anh ở.

- Còn huyện ủy, huyện đội?

- Chắc phải chuyển. Ngay dưới chân Chóp Nón trước sau tụi thám báo cũng đạp vào... Anh chỉ buồn cho Tân.

- Mai sớm em sẽ cho người đi tìm. Em ngờ rằng chưa hẳn anh Tân đã bị trúng mìn. Em và Cường đã kiểm tra lại chỗ mìn nổ, chẳng thấy có dấu hiệu gì là anh em đã hy sinh cả. Vậy Lạc bị ở chỗ nào?

- Hy sinh tại chỗ trái mìn nổ. Cũng có thể tụi ngụy đã thu xác Tân.

- Không biết ra răng... Này anh! Chuyện anh Duyệt chiêu hồi có đúng không? Ở dưới này nghe tụi nó nói ra rả trên máy bay không rõ hư thực ra răng?

- Em tin có chuyện đó à?

- Vậy em mới hỏi anh. Em cũng đã viết thư vào Huế cho người điều tra ở "Ty chiêu hồi".

Lát sau Hồng mới nói:

- Duyệt chết rồi - Anh nhìn soi vào đôi mắt Thùy - Anh ấy chết thê thảm lắm. Tự tìm đến cái chết.

- Anh nói chi lạ rứa?

- Duyệt tự sát trong hầm!

Vầng trán Thùy hơi cau lại:

- Tối nay anh lên anh chuyển cho chú Thọ giúp em tài liệu về tụi Mỹ "mũ nồi xanh", phương thức và địa bàn hoạt động của bọn này ở vùng Bắc Huế. Mấy anh về đồng bằng cảnh giác với tụi nó. Bọn Mỹ "lết" ni nằm phục lỳ lợm hơn tụi địa phương quân nhiều. - Chợt cô hỏi Hồng - Anh có nhớ trận đánh phản phục kích của Liễu Nam hai tháng trước không? Dân báo, bữa ấy địch phục, ngoài trung đội lính địa phương của thằng Mạc bên Văn Xá còn có cả một tiểu đội lính Mỹ "lết" nữa.

- Bữa cậu Chiến trung đội 2 bị thương...

- Phải bữa đó. Tụi nó giật pháo sáng nhìn thấy rõ xác của anh Chiến, và bàn nhau đón lõng, đợi bộ đội lên lấy xác, tiếp tục bấm mìn một lần nữa. Ai ngờ anh Chiến tỉnh lại, khẩu B.40 với quả đạn vẫn còn, anh ta nghe được tụi Mỹ nói xì xồ trên vạt khoai, Chiến nổ trái B.40, cả tiểu đội Mỹ và toán quân địa phương bay mất xác.

- Anh không nghĩ tụi Mỹ lại có gan nhúng tay sâu vào việc nắm dân như vậy - Hồng nhận xét.

- Nó làm quá đi chớ. Tụy ngụy "bình định nông thôn" không nổi, tụi Mỹ phải nhảy vô giúp rập. Thực ra, thằng Mỹ vừa thử nghiệm vừa để đúc rút kinh nghiệm chống phá cách mạng ở vùng nông thôn đồng bằng.

Hồng nghe. Và chính anh kinh ngạc, thầm phục sự hiểu biết cặn kẽ của Thùy. Ngồi kề cận bên anh đang là một cô Thùy khác với cô Thùy khi hồi.

- Anh có nghe tin tức chi về Hội nghị bốn bên ở Paris không?

- Tình hình chưa đi tới đâu. Ông Lê Đức Thọ đã bay sang Paris để gặp gỡ riêng với cố vấn Kít-sinh-giơ.

- Anh có biết em mong chi không? - Giọng Thùy tư lự - Em mong có trong tay mình cỡ một tiểu đội, nằm bám chốt ngay tại đồng bằng. Trụ bám trong dân, đánh tụi ngụy mới đã. Kiểu đánh như hiện nay không được. Bộ đội các anh đánh lớn đã đành, có hỏa lực. Các anh đánh to, thắng lớn, chớ coi mấy ông bên biệt động huyện, em phát buồn. - Giọng Thùy cao lên - Anh biểu không buồn răng được? Bộ đội huyện, xã, du kích lại ru rú ở trên rừng. Lọt về đồng bằng mỗi đêm chỉ lo kiếm gạo gặp địch thì đánh, không thôi. Một tâm lý ai cũng nhận thấy là mong đi đồng bằng không gặp địch để còn vào dân mua gạo, muối, thuốc lá, vào chợ mua hàng... Trong khi đến thằng Mỹ cũng giơ móng vuốt tới tận thôn xã.

- Em chất vấn anh như chất vấn bí thư huyện ủy không bằng.

Thùy phì cười, hôn nhẹ vào má Hồng:

- Em quên. Tức quá thì em mới nói vậy. Anh có về gặp chú Thọ, chú Trình bảo con Thùy phát biểu như vậy. Mấy ông có trách cứ em cũng đành chịu. Muốn đánh thắng tụi lính địa phương phải bám được trong dân. Diệt tụi nó dễ ợt à.

Hồng cười và mặt anh ửng đỏ. Những lời chỉ trích gay gắt của Thùy anh tưởng như cô trách cứ cả bộ đội.

Có tiếng động ngoài cửa hầm. Lần này Cường đến thật.

Thùy ngồi xuống khúc gỗ. Cả cô và Hồng tự nhiên cảm thấy bối rối trước sự có mặt của cậu liên lạc.

- Được thôi. Anh sẽ nói lại lời em với ông Thọ - Hồng bảo Thùy.

Cường chui vào căn hầm, cười. Thùy chỉ vào Cường bảo Hồng:

- Chuyến ni lên anh nhớ đề nghị với trung đoàn cấp huân chương cho thằng Cường nghe. - Thùy bẹo tai "cậu em" - Anh với anh Để không đề nghị là em kiện bộ đội đó.

- Chị cho một rổ khoai bây giờ em thích hơn là chị cho em một cái huân chương.

Thùy chợt nhớ ra mấy củ sắn luộc gói trong tấm lá chuối để ở góc sạp cô đem tới cho Hồng mà anh chưa kịp ăn. Cô với tay lôi bọc sắn.

- Đây, muốn có khoai, có sắn chị cho. Nhưng huân chương thì phải nhận.

Cô đưa cho Hồng một khúc sắn luộc bóc trắng.

- Anh ăn đi một miếng.

- Có chuyện chi không Cường?

- Mấy đứa trinh sát báo về, một trung đội lính đang hành quân ngoài đồng, đi từ ngả Liễu Nam sang.

Hồng cuốn võng, đeo thắt lưng. Ba người nối đuôi nhau đi theo con hào ra hướng rặng tre rìa làng.