Một Nửa Đại Đội
Đỗ Kim Cuông
www.dtv-ebook.com

Chương 9

Đã hơn một giờ sáng.

Đi đêm Thùy phải dùng chiếc khăn mùi xoa xanh bịt kín chiếc đồng hồ dạ quang. Hạnh theo sát cô, chỉ cách có vài bước. Con đường bờ ruộng nhỏ, cỏ ướt sương. Hạnh thỉnh thoảng trượt chân xuống ruộng bùn. Tiếng chân rút ra khỏi lớp bùn sâu nghe đánh oạp, vang xa.

Buổi chiều, dì Ba Xuân về báo tin Châu đã được bà Chạ lên nhận về chôn cất. Mới đầu thằng xã trưởng để xác Châu ngoài chợ Văn Xá "làm gương cho kẻ khác!?" Y định bắt chước xã trưởng Hương Thái năm ngoái khi lấy được xác chị Nguyệt, chủ tịch xã hy sinh trong chuyến đi công tác vấp phục kích. Nhưng ấp trưởng xóm Mới là người họ hàng bà con với bà Chạ. Bà Chạ kiếm cách quà cáp cho xã trưởng để nhận xác con về chôn cất. Ngoài ra dì không nắm được tin tức gì thêm. Thùy càng lo. Châu hy sinh rồi, đành nhẽ. Nhưng còn đoàn cán bộ điều nghiên của bộ đội K10?

Trong chuyến đi nghiên cứu căn cứ quân sự Tứ Hạ, Châu được huyện ủy giao nhiệm vụ dẫn đường cho trinh sát tiểu đoàn. Để, đại đội trưởng đại đội 3 - trực tiếp phụ trách bộ phận này. Họ xuống bám đồng bằng trong những "lõm" của xã Hương Thạnh. Châu là xã đội trưởng thông thạo địa hình vùng Tứ Hạ. Vả lại, còn ai nữa trong xã. Cán bộ xã chỉ có bốn người. Chú Hoa bí thư kiêm chủ tịch, còn lại hai cô gái và Châu. Cậu ta kém Thùy hai tuổi, lên căn cứ từ cuối năm sáu tám. Lớp cán bộ có tuổi của Hương Thạnh thay nhau ngã xuống từ những năm sáu hai, sáu tư, sáu bảy. Mậu Thân mất thêm một đợt nữa. Có người bị thương đưa ra Bắc điều trị. Sau anh Thẻo, xã đội trưởng hy sinh đến lượt lớp trẻ như Châu kế cận nắm lấy phong trào. Số lượng cán bộ huyện, xã mỗi ngày một teo tóp lại, trong khi chưa có điều kiện chuẩn bị để rút lên xanh số thanh niên đồng bằng. Địch ở các ấp xã cũng tranh giành thanh niên bổ sung vào lính. Đó là một mối lo của lãnh đạo cấp trên. Bây giờ đến lượt Châu...

- Vậy bộ phận anh Để ở mô?

Câu hỏi của Thùy vuột ra khiến dì Ba Xuân ngơ ngác. Thùy nhìn dì Ba:

- Con sợ nhất là kế hoạch đánh T2 bị lộ dì Ba à.

Và còn một mối lo, Thùy không nói. Cô sợ cho tính mạng của anh Để và bộ phận trinh sát tiểu đoàn. Cô coi đại đội trưởng Để như một người anh thật sự. Anh lớn hơn Hồng chừng ba tuổi, đã có vợ ở một làng biển vùng Nga Sơn, chín chắn và vui tính. Chẳng có đứa con gái nào ở cơ quan huyện đội, huyện ủy anh không quen và một đôi lần bị anh chọc tức. Anh ác khẩu, chọc thì tức đấy nhưng chẳng ai giận anh lâu bao giờ.

Có một lần bộ đội đại đội 3 hết gạo, địch chốt cửa rừng không đi được, Thùy sang chơi bắt gặp giữa lúc cả ban chỉ huy đại đội 3 ngồi ăn cháo. Thùy ngạc nhiên:

- Hết gạo răng không sang bên huyện, anh Để?

Anh Để đặt tô cháo đang bốc khói xuống sạp:

- Oốc doộc Thùy ạ, bộ đội hết gạo thì ăn cháo, không vay mượn của ai cả - Anh nói dỗi.

Cô ngước nhìn Hồng cũng đang ngồi bó gối trên sạp, quấn quanh cổ chiếc chăn dù hoa, tỏ vẻ trách móc:

- Mấy anh nghĩ thật kỳ cục - Thùy nổi cáu thật sự. - Bộ đội mấy anh về giúp cho huyện xã. Bộ đội gặp khó khăn thì huyện xã phải có trách nhiệm lo cho bộ đội chớ. Mắc mớ chi các anh giữ kẽ với mấy chú.

- Thùy ạ - anh Để cười nhạt - chẳng phải ai cũng hiểu được như em đâu. - Anh quay sang Hồng - Tối nay tao với mi sẽ tổ chức hai mũi xuống đồng bằng. Gặp địch thì đánh. Không gặp địch thì vô dân mua gạo, mắm.

Thùy về tổ đường dây. Mười phút sau, cô và Ngọc Anh vác sang hai bao gạo đầy khự. Ba trung đội được một bữa cơm thỏa thuê. Tối hôm ấy, Thùy đưa đại đội 3 đi đồng bằng. Trời mưa, các chốt địch rút cả. Bộ đội vào ấp Liễu Thượng mua gạo, Thùy còn đưa một trung đội bộ đội đột về chợ Văn Xá. Bao nhiêu bột ngọt, dầu đậu nành, kẹo sữa, mì chay... có được ở quán, cô mua hết dành cho bộ đội. Sau vụ ấy, Thùy bị ông Thọ phê bình cho một mẻ vì tội liều lĩnh.

- Đảng kỷ luật thì cháu xin chịu. Nhưng chẳng lẽ để bộ đội đói - Thùy cãi ông bí thư huyện ủy.

- Cháu muốn đổ lỗi cho huyện?

- Đâu cháu có nói ý ấy. Nhưng huyện cần biết bộ đội ăn ở sinh hoạt ra sao? Họ đói. Và mình là dân địa phương phải có trách nhiệm giúp đỡ.

- Chú có thấy ban chỉ huy đại đội 3 nói chi mô! - Ông Thọ ngạc nhiên.

- Các anh ấy ngại...

- À, vậy thì chính anh Để, anh Hồng có lỗi một phần. Còn cháu đã làm một việc ngoài trách nhiệm của mình. Lỡ có chuyện chi, thì chú và huyện ủy biết trả lời ra răng với thành ủy.

- Chú nói rứa thì cháu xin chịu...

Nhưng cũng từ bữa đó, bộ đội đại đội 3 quý mến Thùy và coi cô như "người của mình". Thỉnh thoảng ban chỉ huy đại đội 3 liên hoan, Thùy được mời sang với tư cách "người nhà". Gọi là liên hoan nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm. Chỉ là một nồi chè đậu xanh, một soong mì chay nấu cá hộp, hay một mẻ kẹo đậu phụng tự nấu, ăn kẹo uống nước trà pha đậm. Câu chuyện trở nên rôm rả. Anh Để biết mối quan hệ gắn bó giữa Thùy và Hồng nên thường cười trêu. Những lúc ấy, cô lại phải lấy Cường làm cái mộc che chắn.

Anh Để có chuyện chi xảy ra trong đêm phục kích, cô biết ăn nói thế nào với anh Hồng, với ông Duy, ông Bậu? Đi đã rạc cẳng tới những điểm thường quy định tập kết trong những đêm xuống đồng bằng, Thùy và Hạnh đều không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ bộ đội đã về đây.

- Nghỉ một chút đã chị Thùy - Hạnh đề nghị.

- Ờ thì nghỉ.

Hai chị em chui vào một ngôi mộ sát con đường chạy về Liễu Nam, ngồi tránh gió.

- Em ngồi canh chừng hướng đường trục nghe. Chị thèm thuốc ghê gớm.

Ngôi mộ xây hình vuông, bức tường thành bao ngoài cao ngang thắt lưng, Thùy chui đầu vào trong tấm bạt bật lửa hút thuốc, hơi thuốc Ru-bi thơm, ấm xua tan cái cảm giác buồn ngủ. Cô che kín đầu đỏ tàn thuốc. Bắt đầu từ chuyện hút chơi, ngày còn ở trên núi lạnh dữ, cô bứt lá thuốc xanh của đồng bào dân tộc bỏ lại trên rẫy hoang, hút cho ấm bụng rồi thấy thích. Thùy hút thuốc chỉ khi nào thích chứ không nghiện nặng như mạ. Mạ Thùy hút thuốc nhiều, loại thuốc sợi được trồng trên đất cát Phong Lai, rất nặng. Hạnh bảo:

- Chị Thùy, hay để mai sớm em đi tìm mấy anh ban ngày. Em giả đò đi cắt lá.

- Không được, em sẽ vướng mìn ngay. Ở các làng hoang mìn nhiều lắm.

- Chớ đi tìm mấy anh như đi đánh dậm mò cá thế ni, biết khi mô mới thấy.

- Không gặp được đêm ni, mai chị đi nữa. Chắc chắn bộ phận anh Để chưa lên lọt khỏi cửa rừng.

Chợt cả Hạnh và Thùy đều đứng vọt dậy. Ngả sau lưng phía làng Liễu Thượng vọng lại một tiếng nổ lớn. Tiếng mìn định hướng clâymo! Giây lát sau rộ lên tiếng súng trung liên kéo hàng tràng dài chen trong tiếng tiểu liên cực nhanh AR15.

Và kia! Thùy nghiêng tai lắng nghe. Cô nhận ra những điểm xạ chắc gọn và đanh của súng AK. Rồi một quầng lửa sáng lóa xé rách màn đêm đen, tiếp theo là một tiếng nổ dữ dội. Chẳng còn nghi ngờ chi nữa, tiếng đạn B.40. Thêm một phát B.40 nữa. Ở ngoài cánh đồng cả Thùy và Hạnh đều nghe rõ riếng kêu la vọng lên thất thanh của tụi lính ngụy làm ồn ào một góc làng Liễu Thượng. Tụi lính vẫn tiếp tục xả súng bắn ra ngoài vạt ruộng rìa làng. Tiếng đạn súng cối cá nhân thi nhau nổ tới tấp. Pháo sáng đã bắn lên soi rõ một khoảng ruộng trống trải. Tụi xạ thủ súng cối, súng đại liên, trung liên cứ xả đạn hối hả vào từng bờ đất và khu mồ mả phía đó. Thỉnh thoảng, những viên đạn vạch đường đỏ lừ vút vào không trung. Tụi chỉ huy ngụy đã gọi pháo. Quả pháo điểm rơi trúng đầu làng Liễu Nam, cách chỗ hai cô ngồi nấp chưa đầy một trăm mét...

- Chạy Hạnh ơi! - Thùy quát to. - Mau đón đường mấy anh.

Hạnh ngồi nép vào sát bức tường mộ tránh đạn. Lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt cảnh đánh nhau. Những viên đạn ríu rít bay qua đầu cô cứ tưởng như nó đang tìm đến mình. Nghe Thùy gọi, cô cầm súng vọt theo. Vừa chạy cô vừa vấp ngã dúi dụi giữa vạt ruộng khô mới cày vỡ.

Thùy vít đầu Hạnh xuống, ém sát vào bờ mương nước. Một dây pháo nổ rung đất. Mảnh pháo cắt rào trong không khí rơi lịch bịch xung quanh họ.

- Chạy! - Thùy quát vào tai Hạnh.

Đợt pháo thứ hai nổ, hai chị em Thùy đã tới được bờ con hói phía Tây làng Liễu Thượng. Ở đấy có một vòng cống xi măng dẫn nước vào ruộng. Lửa liên tiếp chớp sáng hướng làng Liễu Nam. Chẳng biết từ lúc nào, tốp trực thăng chiến đấu đã lên thả pháo sáng. Chúng cũng cứ nhằm vào đầu làng Liễu Nam bắn rốc-két, bắn đạn 40 ly rồi nới dần vòng bắn ra chặn đường lên xanh.