Một Nửa Đại Đội
Đỗ Kim Cuông
www.dtv-ebook.com

Chương 7

Tân không đau bụng chi hết. Gã giả đò và làm bộ mặt nhăn nhó khó chịu vậy thôi. Tuy có đói nhưng nhờ buổi sáng, ăn xong bát cháo, gã đã vào hầm tu trọn một nửa hộp sữa nước "Ông Thọ". Đợt nghỉ ở Khe Liếp, mượn kế đi ngoài, gã uống nốt nửa hộp sữa còn lại và quẳng chiếc lon vào bụi rậm. Từ lúc nhận lệnh của ông bí thư huyện ủy, gã vừa lo, vừa mừng. Hàng tháng qua, thằng Tân đã sống trong một tâm trạng căng thẳng. Những trận pháo kích vào hậu cứ. Từng đại đội lính ngụy thuộc sư đoàn 1 bộ binh đi càn cắt ngang cắt dọc vùng giáp ranh suốt ngày. Gã ngồi bó giò quanh cửa hầm. Chiếc thắt lưng Mỹ đeo sẵn bi đông nước, hai băng đạn siết chặt lấy bụng, chiếc gùi cột để bên cạnh, dỏng tai nghe ngóng tiếng tụi lính ngụy la hét trên đồi Chóp Nón, trên đồi Chổi vọng xuống. Tâm trạng gã luôn thấp thỏm một nỗi sợ hãi những toán lính ngụy đi càn rừng bất ngờ ập vào hậu cứ.

Các tuyến đường trụ, các điểm cao mặc dầu đã được các tổ bộ đội của đại đội 3 và của huyện đội chốt chặn, nhưng thằng Tân vẫn chưa thể nào yên tâm. Đường rừng trăm ngả. Tụi lính chẳng bao giờ đi theo những tuyến đường mòn có sẵn, chúng sợ vấp phục kích. Và chính gã đã có lần cùng với cả cơ quan huyện ủy tháo chạy tán loạn khi bị địch tập kích bất ngờ vào lúc năm giờ sáng ở hậu cứ Hòn Ngang. Bữa ấy thằng Tân mất gùi, mất cả dây lưng, lăn từ trên võng xuống chỉ kịp nhào tới chụp lấy khẩu súng AK báng gấp, thoát vội xuống suối. Sau trận tập kích, thằng Tân thất kinh mãi. Nó trở thành nỗi ám ảnh gã suốt những ngày tháng này. Chỉ đến khi bóng tối trùm phủ khoảng rừng, o Lài cấp dưỡng đi suối lôi ra từ trong kẹt đá chiếc soong chuẩn bị nấu ăn bữa cơm tối, gã mới thở phào nhẹ nhõm trút khỏi sự căng thẳng. Cái đói hành hạ. Dẫu sao, bộ phận huyện ủy cũng chưa đến nỗi đói "vàng mắt" như bên bộ đội. Ngày một lon chia ra hai bữa. Gùi người nào cũng thủ sẵn vài ba hộp sữa, bì kẹo nu-ga dự phòng dành lúc chạy càn hoặc đêm khuya đói bụng lôi ra ăn. Sau hôm pháo tập kích vào hậu cứ của đại đội 3, Tân tin rằng thế nào khu hậu cứ của huyện trước sau cũng sẽ lộ. Gã nhớ tới cái đêm gã nằm nghe pháo dập vào bên khu hậu cứ của đại đội 3 mà sởn cả gai ốc. Mỗi lần nghe tiếng đạn pháo bay ngang đầu gã lầm bầm cầu nguyện trời Phật và các thần linh phù trợ cho cái mạng sống của mình. Tới lúc Ngọc Anh xuống rủ Tân đi giúp đào huyệt chôn mấy người lính đại đội 3, gã lấy cớ mệt nằm trốn trong hầm đợi sáng, âm thầm chuẩn bị cho một chuyến đi đạp đường về đồng bằng.

Biết tin người trực tiếp chỉ huy toán đạp đường là Hồng, thằng Tân mừng trong bụng. Chẳng biết bao giờ cánh lính huyện đội truyền tai nhau đi đồng bằng với anh Hồng thường gặp hên, ít khi gặp địch. Còn đi với anh Để đại đội trưởng hoặc với ông Minh đại đội phó thì hãy dè chừng. Không gặp phục kích ở cửa rừng thì cũng về làng chạm địch. Gã lờ mờ đoán được quan hệ của cô em gái với người chính trị viên đại đội 3, nhưng gã lờ đi, coi như không biết. Gặp Hồng, gã vẫn chào hỏi và gọi bằng anh ngọt xớt. Còn Thùy, gã không bao giờ hỏi chuyện đó.

Đội đường dây có cả thảy tám người. Tân lớn tuổi nhất nhưng đội trưởng chỉ huy lại là Thùy, vì lẽ đơn giản Thùy là đảng viên và được ông Thọ tin tưởng hơn cả. Tân và Ngọc Anh về đội công tác sau Thùy một thời gian. Cả hai mới được kết nạp vào đoàn Thanh niên giải phóng vài tháng nay. Tân câm lặng và không biết ý kiến gì với tổ chức về sự sắp xếp ấy, gã hiểu rất rõ rằng cô em gái của mình dũng cảm và có nhiều công hơn gã. Thùy đã từng đi với ông Thọ vào thành phố, ở hầm bí mật, và đã từng lập nhiều chiến công. Trong một trận đánh phối hợp với bộ đội K10, Thùy đã từng góp phần tiêu diệt ban chỉ huy tiểu đoàn bảo an ở Xóm Mới, Bầu Tháp. Thùy được bộ đội đề nghị tặng Huân chương chiến công... Còn gã, gã chỉ là anh lính đường dây. Cấp trên giao việc gì gã làm trọn vẹn và cố giữ cái "gáo". Hình như Thùy cũng hiểu được cái tính nết của ông anh nên ít khi làm găng với Tân. Chỉ có Ngọc Anh là hay tị. Có lần phân công công tác Ngọc Anh cự lại:

- Anh ỷ chị Thùy là em anh, anh nằm ì phải không?

- Thì tao đang đau bụng, mi nói răng?

- Đau bụng... - Ngọc Anh kéo dài giọng - có mà anh sợ vỡ "gáo" thì có.

- Đừng nói dóc, ông tướng con ạ. Thằng đếch mô chẳng sợ chết. Mi có dám nói mi không sợ chết không hỉ?

- Không sợ chết răng anh không chịu đi bắt liên lạc bữa nay? Hôm nay đúng là phiên anh trực?

- Tao biểu tao đau bụng. Vậy thôi! Mi đi hay không mặc mi. Tao không cần biết. Tao đã báo cáo với chú Thọ.

Nói rồi, Tân bỏ mặc Ngọc Anh ngồi đấy đi xuống hầm mắc võng nằm.

Buổi chiều nay, băng từ trên đồi xuống, thằng Tân mừng khấp khởi. Gã nhìn thấy dãy đất đồng bằng. Thấp thoáng gã còn nhìn thấy những đụn khói bốc cao sau lũy tre làng và cả những chiếc xe đò chạy từ Quảng Trị vô. Chao ôi, mong cho ngày mai xuôi lọt. Gã đã tưởng tượng ra hơi khói bốc thơm lừng từ tô bún bò giò heo của bà Ba Béo ở đường Duy Tân... Cái hương vị cà phê thơm của quán Học Trò, trước cửa giảng đường C cùng với những toán sinh viên ngồi chen vai nhả khói thuốc. Thằng Tân nuốt nước bọt đánh ực và nằm co ro trên tấm võng nilon. Nằm cuộn tròn như con tôm, chèn chặt tấm dù hoa quanh người, gã vẫn cảm thấy cái lạnh thấm vào tận xương thịt.

Những năm sáu lăm, ba mẹ con Tân sống an lành ở Huế. Bà mẹ buôn bán ở chợ Đông Ba, cuộc sống tạm đủ ăn. Số tiền lời lãi dành phần lớn lo chạy giấy tờ cho Tân tránh quân dịch và nuôi Thùy ăn học. Hành tích của một ông bố là chỉ huy vệ quốc đoàn đã gây cho gia đình gã khốn đốn những năm thời "ông Diệm". Ba mẹ con bán rẻ nương vườn, nhà cửa ở ngoài Hương Trà chạy vào Huế trú ngụ. Tân đã bước sang tuổi hai mươi ba nhưng giấy khai sinh của gã vẫn chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi. Được cái thân hình gã gầy gò, choắt nên nhiều phen thoát khỏi cặp mắt của tụi quân cảnh. Nổ ra cuộc tấn công Mậu Thân 1968, người chú ruột của Tân trở về. Chẳng rõ đã bàn bạc với bà chị dâu như thế nào ông đùng đùng đưa cả hai anh em Tân lên rừng. Ông chú bảo Tân và Thùy trước hôm đi:

- Hai cháu ạ! Các cháu đã khôn lớn rồi. Chú muốn hai cháu trở thành những người cách mạng, noi gương ba cháu. Các cháu không thể ở đây được. Lên tới căn cứ chú sẽ đề nghị với thành ủy đưa các cháu ra miền Bắc học tập, nay mai đất nước thống nhất trở về phục vụ quê hương.

Ông chú ruột cho Tân một bộ đồ giải phóng mới cứng. Gã diện vào vừa khít. Đang sống chui lủi, tự nhiên trở thành người của cách mạng, bà con trong xóm nể trọng, gã cảm thấy vinh hạnh quá. Nhìn những tên cảnh sát, ác ôn khét tiếng bị xử bắn ở Khe Điên, Tân không sợ mà cảm thấy hả dạ. Bài học thứ nhất đối với gã về bạo lực cách mạng! Bài học thứ hai là phải chạy càn, tải đạn, tải gạo cho bộ đội đánh quân Mỹ, quân ngụy tung lên càn quét miền Tây Huế. Mấy phen thằng Tân hút chết vì bom bên bờ sông Hai Nhánh, trên Bốt Đỏ. Rệp cắn nhoi nhói những đêm nằm ở nhà sàn của người Vân Kiều. Ăn sắn say chí tử, gã phải móc họng cho nôn ra bằng hết. Chẳng thấy ông chú ruột đả động gì tới chuyện học hành. Rồi ông chú ruột chết trong một trận Mỹ càn đường 12. Tân xin với tỉnh cho về trại sản xuất ở A Lưới, Thùy ở lại cơ quan thành ủy, rồi về đội công tác đặc biệt của thành phố đóng ở cánh Bắc Huế. Gần một năm sau Tân mới được về sống cùng một địa bàn với em gái đã trở thành người chỉ huy trực tiếp gã. Gã vốn ít nói và bây giờ càng trầm lặng hơn nữa. Giữa hai anh em tự nhiên tạo ra một khoảng cách về mặt tình cảm cũng như về công tác.

Chú Thọ luôn động viên:

- Phải tin tưởng ở thắng lợi của cách mạng. Ta nhất định thắng. Địch nhất định thua. Khó khăn bây chừ chỉ mang tính cục bộ, tạm thời...

Tân ngồi ở góc trong cùng của căn hầm, ngậm tăm. Nhưng trong gã lại nổi lên một thằng Tân khác cãi lại: "Tin tưởng! Tin tưởng cái khỉ khô. Đói vàng mắt. Giặc đánh chạy tóe loe mà ổng nói dóc. Kỳ Mậu Thân bộ đội mạnh như rứa đột nhập vô thành phố ngon lành. Mỹ chạy, ngụy chạy re kèn tưởng đã giải phóng tới nơi, ai ngờ! Chừ quân tướng lèo tèo, bộ đội chủ lực rút cả lên miền Tây chống càn. Vùng giáp ranh coi như bỏ trắng cho địch. Ông còn biểu người ta tin tưởng. Tin được e cũng rã xương.

Khó khăn cục bộ, tạm thời! Đã qua sáu tám, đã qua sáu chín bước sang đầu của thập kỷ bảy mươi. Răng chưa có một hy vọng chi nhen nhóm. Quay đi chỉ chừng nớ anh bộ đội C3, ngoảnh lại cũng chừng nớ... Ôi dà, nghe mấy ổng chỉ có ăn cháo. Ăn cháo thiệt. Chỉ sợ có lúc không có cháo mà ăn...".

Tân bế tắc. Gã âm thầm than thân trách phận hẩm hiu cay đắng của mình. Nhiều lúc gã giận ông chú ruột đến điên người. Ông chết rồi,... còn Thùy! "- Mặc xác mi! Mi đi đường mi, tao đi đường tao. Con đường sông Hương đã chia hai cớ chi lại bắt nó châu đầu ở ngã ba Tuần, hòa nhập thành một dòng. Để rồi, buồn thảm chở những câu hò nghe não lòng và đám phân rác thải ra từ những con thuyền mọc dày như lá tre ở chân chợ Đông Ba?". Gã sẽ cúi đầu trước bà mẹ:

- Thưa mạ! Con sẽ về sống bên mạ. Ăn với mạ cùng bữa cơm. Con đưa mạ đi xem hát bội ở rạp Bạch Đằng. Dạ, đúng là con có tội với ba con, nhưng con còn có hiếu với mạ. Xin mạ cho con được ngửi cái mùi thơm của xăng Honda phả xanh trên đường phố, đừng bắt con phải ngửi cái mùi tanh nồng, hăng hăng của thuốc pháo.

Gã chấp nhận cái tiếng "Kẻ chiêu hồi". Cách mạng sẽ luận tội thằng Tân!

- Sức mấy!

Chỉ suýt nữa là gã vùng ngồi dậy trên võng và quát to. Cái ý nghĩ đã được nung nóng như mảnh sắt đỏ: "Các người cứ việc kết án. Thằng ni cóc sợ. Hừ, biết răng chừ các người mới có mặt ở Huế để đọc lời phán xét thằng Tân?".

Trong bóng tối, đôi mắt gã mở thao láo.

Cả một khoảng rừng đêm yên tĩnh. Dưới các gốc cây, những chiếc võng mắc chằng chéo nhau, im lìm. Chỉ có những khẩu súng B.40, AK treo trên đầu võng nhìn gã câm lặng.