Một đại đội bảo an ngồi chặt trên năm chiếc xe GMC xuất phát từ quận lỵ Hương Trà lúc 6 giờ sáng. Xe nọ nối đuôi xe kia chạy về La Chữ.
Từ lúc rẽ vào con đường đất, đoàn xe nhà binh chạy chậm hẳn lại. Con đường đất có nhiều ổ gà, dân khơi rạch nước, xe vừa khó đi lại vừa xóc. Thằng Tân ngồi với trung đội đi đầu. Hai tay gã vẫn bị trói. Chỉ khác là sợi dây dù đã được nới lỏng, theo yêu cầu của gã. Tấm áo màu xanh thẫm bữa qua bùn đất dính bẩn nay được thay bằng một tấm áo sơ mi trắng, đã bã màu, vạt đuôi tôm. Chắc là đồ thải của thằng quận trưởng. Chiều qua, sau lúc tên quận trưởng gọi lên tra hỏi, thằng Tân đã khai báo một cách cặn kẽ. Sau đó gã được một bữa cơm thịnh soạn. Một mình gã một mâm. Có cá rán, cá nấu chua và điều hạnh phúc hơn cả là có được một chai bia. Tối, hai tay gã được tự do. Gã ngủ một giấc đã mắt trong gian nhà kho cho tới tận khi có người lay gã trở dậy để chuẩn bị tham gia vào cuộc "tảo thanh Việt cộng".
Thằng Tân ngồi dưới sàn xe, càng bị dằn dữ. Gã tựa vào thành ghế lấy thế và thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn đám lính bảo an ngồi dọc theo các hàng ghế. Những tên lính ngụy cũng chẳng buồn nhòm ngó gì đến gã "Việt cộng chiêu hồi". Ở gã, chẳng nói với chúng điều gì mới mẻ, mà còn gây thêm nỗi bực dọc. Giá không có gã, cả đại đội đã yên tâm cắm trại, đi chợ vào làng ngồi lai rai tán gái. Giờ lại đâm đầu vào một cuộc hành quân dã ngoại. Hơn một trung đội bảo an của đại đội 23 đêm qua bị tiêu diệt gọn bởi cuộc tập kích của "một đại đội Việt cộng". Tụi lính nghe lỏm được ở những tên chỉ huy đại đội kháo nhau, làm cho chúng sởn gai ốc. Chẳng thể nào hiểu nổi những xóm ấp bao bọc bên ngoài bằng những lũy tre xanh kia. Thỉnh thoảng những cái làng hiền lành ấy lại nổi lên những cơn giận dữ. Việt cộng tựa như có phép xuất quỉ nhập thần, đánh chí tử vào các đơn vị lính Cộng hòa có phi cơ, pháo binh yểm trợ tối đa.
Bất chợt tên hiệu thính viên tháo tai nghe, thò cổ vào trong ca-bin nói với gã đại đội phó:
- Báo cáo trung úy! Đại đội 21 đã tới vị trí quy định.
- Mày báo với họ, chúng ta đang trên đường vào. Cho người ra đón ở cổng chợ.
- Dạ.
Chiếc đài PR25 lại bật mở. Thằng Tân nghe rõ tiếng rào rào phát ra hỗn loạn và tiếng của tên hiệu thính viên nói như thét vào máy. Tên trung đội trưởng bảo an nhấp nhỏm. Hắn đứng hẳn lên, bám vào thành xe nhìn như dán mắt vào con đường bắt đầu chạy ven làng Phú Ổ. Qua một eo đất, bên kia đã là La Chữ. Thấp thoáng sau hàng chè gai, lũ con nít đứng thập thò nhìn đoàn xe nhà binh lừ lừ diễu qua. Mấy bà đi chợ vội dạt vào bên đường để tránh xe, đàn gà mẹ con đang bới rác bên đường nghe thấy tiếng ô tô rú máy tới gần, nhảy táo tác vào bụi rậm hoảng loạn. Một chú đâm vào bánh xe. Chiếc xe đi qua, xác gà con bị chèn bẹp gí xuống lớp đất đỏ mịn.
Từ lúc xe chạy vào làng, thằng Tân ngồi co ro như một bó giẻ rách ở góc sàn. Gã có cảm giác sợ hãi bị người làng nhòm thấy, phát hiện ra một sắc áo khác lạ giữa đám lính ngụy mặc áo xanh rêu. Gã ngước mặt lên nhìn qua đầu tụi lính, chỉ thấy những ngọn tre xanh rì và những mảnh trời lốm đốm trắng, bức tường nhà quét vôi trắng loang lổ rêu xanh có những vết nước chảy vàng khè, những mảng tôn sáng lóa phản chiếu ánh nắng mặt trời, buổi sáng nhìn đến nhức mắt. Bất giác gã nhắm nghiền mắt lại, không dám nghĩ tới cuộc đối mặt chỉ diễn ra vài phút nữa.
***
Dì Ba Xuân chạy tất tả một mạch từ chợ La Chữ về nhà. Dì đẩy mạnh cánh cửa. Hạnh đang ngồi đạp máy khâu may vá, ngơ ngác không thể nào hiểu nổi thái độ của mạ cô. Da mặt dì Ba Xuân trắng bợt.
- Chi đó mạ? - Cô hỏi giọng hơi hốt hoảng.
- Chạy đi con! Mi phải trốn mau. Lính đang về vây bắt con Thùy!
Hạnh không hiểu. Cô đứng lên, níu lấy vai áo mẹ:
- Răng mạ biết?
- Trời ơi, con chạy đi. Tìm mọi cách chạy cho thoát. Nhớ báo gấp chú Thọ là thằng Tân làm phản đem lính về lật hầm bắt con Thùy. Nhớ nghe con!
- Còn quần áo?
- Không quần áo chi hết. Xe lính sắp vô thấu chợ rồi. Con chưa bị lộ mặt, chạy mau đi nghe con. Má nhắc lại: phải tìm mọi cách báo tin cho chú Thọ.
- Báo bằng cách mô?
- Viết thư đặt vào ngôi mộ. Còn con phải lánh mặt đi. Không về làng này nữa!
- Còn mạ?
Hạnh cuống cuồng, cởi chiếc áo hoa ra thay mặc vào chiếc áo xanh đậm.
- Mặc tao! - Dì Ba Xuân gắt - Tau với con Thùy sẽ tính với tụi nó. Thôi con đi nghe con.
Hạnh sững lại giây lát trước mặt mạ. Dì Ba Xuân đẩy mạnh vai Hạnh quát nhỏ:
- Đi đi!
Đã nghe thấy tiếng còi ô tô vọng lại hấp gấp. Hạnh chỉ kịp ôm hôn mạ rồi cô vụt chạy ra sân băng sang ngả vườn nhà ông Quản Thiện.
Dì Ba Xuân lật chiếc chiếu cầm khẩu K59 nhỏ nhắn chạy nhanh vào buồng. Dì nhấc vội cửa hầm bí mật. Thùy vẫn còn đang ôm súng nằm ngủ. Cô và Hạnh mới về nhà lúc nửa đêm.
- Thùy! - Dì Ba Xuân gọi giật giọng.
Thùy vùng dậy ngơ ngác.
- Địch vô con ơi!
- Răng, địch ở mô? - Thùy vẫn chưa hiểu.
- Thằng Tân nó hàng giặc đang dẫn tụi bảo an về bắt mi.
Thùy nghe rụng rời tay chân:
- Thiệt có chuyện đó hả dì?
- Trời ơi! Con còn mơ ngủ à? Địch vô đến nơi rồi.
Thùy đeo nhanh thắt lưng, đẩy dì Ba Xuân chui lên khỏi hầm.
Đã nghe thấy tiếng tụi lính la hét ở bên ngoài. Dì Ba Xuân chạy ra ngoài rồi vội thụt lui trong buồng. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt dì, đôi mắt người đàn bà đã dại đi.
- Đánh thôi dì ạ. Không còn cách nào khác. Dì ở một đầu nhà, con một đầu nhà chờ tụi nó tới thiệt gần mới bắn.
Dì Ba Xuân bước loạng choạng ra gian nhà ngoài. Dì bước rất nhanh ra cửa. Một loạt cực nhanh nổ vội vã. Có mấy viên trúng vách tường, bụi rơi mù mịt. Dì Ba Xuân trúng đạn ngã úp sấp xuống nền đất, khẩu K59 văng tới chân bàn. Máu loang đỏ trên tấm áo cánh trắng phía lưng dì.
Thùy cắn răng để khỏi bật ra tiếng kêu. Cô bò tới bên cửa sổ. Ngay trước cổng, tụi bảo an đơm một cây trung liên chĩa thẳng vào nhà. Giăng khắp chân tre và ngoài vườn là bóng áo xanh của tụi lính, súng lăm lăm trong tay.
- Một đứa chết rồi! Dô đi tụi bay - Gã trung úy hất khẩu côn ra hiệu cho toán lính xông vào sân.
Một thằng lính mau chân chạy lên bờ hè. Hắn thét lên:
- Nó chết thiệt rồi bây ơi!
Cả toán xô vào sân hăm hở. Thùy xả liền một loạt AK. Đường ngắm đầu tiên của cô ôm trọn lấy bộ ngực thằng trung úy. Cô vung tiếp một quả lựu đạn vào tụi lính đang ngả nghiêng bò rạp trên mặt đất. Chỉ thấy một vạt khói mù mịt quẩn lên ngoài sân đất. Xác lính nằm ngổn ngang. Những thằng bị thương chưa chết, thét lên như rống. Thùy chạy vào căn buồng nằm xuống quan sát bên ngoài qua khe hở dưới chân lớp ván thưng tường.
Tất cả mũi súng đều hướng vào mục tiêu ngôi nhà. Tụi bảo an phát điên lên vì bị đánh bất ngờ. Thùy không còn nghe thấy tiếng nổ nữa. Cô chỉ thấy đạn găm vào tường, vào vách gỗ. Mái nhà tôn thủng lỗ chỗ như mắt sáng. Một quả đạn cối cá nhân làm gãy sập chiếc cửa sổ nơi Thùy vừa đứng bắn.
Bất chợt bên ngoài im bặt tiếng súng. Thùy bò quanh căn buồng quan sát để phán đoán địch tình. Cô giật mình. Ngay tại cổng nhà dì Ba Xuân một thằng lính ngụy xốc cổ áo Tân đẩy lên phía trước. Chỉ cách nhau chưa đầy ba chục mét, Thùy nhìn rõ mặt Tân. Nó đấy. Nó là tất cả nguyên nhân dẫn đến sự khủng khiếp diễn ra sáng nay. Mặt Tân trắng như miếng thạch cao, tóc tai lởm chởm, bơ phờ. Đôi mắt gã ngơ ngác. Tấm thân run rẩy chỉ chực khụy xuống nếu không có tên bảo an đi phía sau dìu đỡ. Nó đấy! Không phải là thằng Tân anh ruột của cô nữa. Người anh ấy đã chết rồi. Một chiếc áo lạ lẫm khoác trên cơ thể gầy gò không xứng với cỡ áo. Lạ thiệt! Có lẽ cô đã ngồi hàng giờ chích trên tấm lưng để nặn máu độc lúc gã trúng gió, và cười vui với bộ mặt ấy. Ai cũng bảo hai anh em cô có một gương mặt khá giống nhau. Nét con trai thuộc về cô, nét con gái thuộc về Tân.
Thằng Tân vẫn run rẩy bước, nhích lên từng tí một, đôi mắt lấm lét nhìn vào ô cửa ngoài nơi có dì Ba Xuân đang nằm úp mặt xuống đất. Thêm nhiều vết đạn nữa găm lên người dì. Máu chảy đọng thành vũng trên nền nhà ngổn ngang mảnh bát chén, cốc đĩa trên bàn thờ bị đạn bắn vỡ. Hình như tất cả tụi lính nằm ép sát vào bụi tre đều chăm chú theo dõi từng bước đi của thằng Tân. Cách một đoạn là đám lính bảo an, ít nhất trên chục thằng, tay xách súng đi theo hàng dọc. Đứa nọ liền kề sát đứa kia.
Thùy dịch chuyển hướng bắn. Cô bò trở lại chỗ cửa sổ. Đến giữa sân, bất chợt thằng Tân khụy xuống, hai mắt trợn ngược. Cũng là lúc viên đạn đầu tiên của băng AK xuyên trúng ngực gã. Thằng Tân nằm úp mặt xuống nền đất. Đạn bắn xâu chuỗi cả một dây, lính thằng nọ đè lên thằng kia không kịp trở súng bắn trả...
Bắt đầu từ khẩu trung liên rồi tiếp theo là những quả đạn cối cá nhân bắn thẳng găm nát các mảng tường gỗ bao quanh nhà. Nhiều bức tường đổ sập.
Thùy bò nhanh trở vào căn buồng. Cô chỉ thấy dại đi ở cánh tay trái. Không còn cử động được nữa. Rồi đột nhiên hai tiếng nổ dữ dội kế tiếp nhau. Thùy có cảm giác thân thể cô bị nhấc bổng. Không thể chịu nổi cuộc tấn công dai dẳng, tụi chỉ huy bảo an đã cho bắn hai quả M72 phá hủy ngôi nhà.