Thùy nằm ngửa. Cô biết mình đang chết dần. Cây xà ngang đè lên ngực. Cô mở to đôi mắt. Màu khói đen thuốc súng đã tan đi để lộ ra trên đầu cô một mảng trời xanh có những tảng mây ngũ sắc. Một đàn cò bay quanh qua vòm trời ấy. Đôi cánh của chúng mới mềm mại làm sao, trắng làm sao. Cô vẫn còn cảm nhận được thế giới này bằng đôi mắt và một tư duy minh mẫn, trong suốt như nước suối. Cũng trên cái vòm trời nhỏ bé ấy, cô thấy gương mặt của chú Thọ, của anh Để, của Cường, của Ngọc Anh, của Hạnh lần lượt trôi qua, cuối cùng là gương mặt của Hồng dừng lại.
“Anh Hồng, em đang xa anh đây... Răng anh lại cười với em? Da thịt em đang bị nung nóng. Nóng đỏ lên. Nóng nhất là ở gan bàn chân. Và ở chỗ này này. - Cô muốn giơ tay để lên ngực nhưng đôi tay của cô bị kẹp cứng lại. - Anh yêu ơi! Em chẳng còn bao giờ được ngồi ghi vào cuốn sổ bìa xanh những điều em muốn nói với anh. Sẽ chẳng bao giờ được anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em. Hai cánh tay em đang bị họ chặt ra từng khúc đây nè. Em đau, đau lắm...
Răng sao anh đứng đó mà cười với em? Đêm qua các anh lên núi có lọt không? Gần hết đêm em nằm nghe có tiếng súng nào dội về bất chợt. Trông dáng anh đi sau cùng, gùi gạo đeo trĩu nặng, anh còn ngoảnh lại nhìn em một lần nữa rồi mới chịu đi khuất vào rặng tre xanh làng Văn Xá. Không kìm được, em bật khóc. Con Hạnh cằn nhằn em. Mặc nó! Em cứ khóc. Em thương anh và thương bộ đội. Em ao ước được đổi lấy sự vất vả, cực khổ của các anh. Em thương cho tình yêu của mình. Anh gần gũi đấy mà cũng thực xa xôi. Anh vừa ở bên em đó, rồi anh lại bỏ mặc một mình em bơ vơ. Có anh, em thấy mình trở nên bé bỏng dại khờ. Các cô gái huyện ủy viên bị khuất lấp, một cô biệt động nằm vùng cũng khuất lấp. Những lúc ấy em phó mặc tình yêu muốn được san sẻ với anh. Khi anh đi xa rồi, chính những giây phút hạnh phúc ấy đã tạo ra một nguồn sức mạnh trong em, giúp em vững vàng đối đầu với mọi sự hiểm nguy đang rình rập.
Anh, răng anh lại bỏ đi. Hãy ở lại với em. Một khắc thôi...”
- Thưa đại úy. Nó chết thiệt rồi!
- Coi chừng có lựu đạn bay! Tụi Việt cộng gớm lắm đó. Chết rồi nhưng vẫn còn gài lựu đạn dưới lưng lớ quớ kéo xác tụi nó ra, lựu đạn nổ liền à.
- Đại úy rành quá! - Thằng lính nịnh - Chừ ta tính răng?
- Để đó đã. Anh ra cho trung đội nghỉ ăn cơm trưa. Nhớ phân người canh gác nghe.
- Dạ.
"Nó biểu ta chết rồi à? Đồ ngu! Mi chẳng biết chi cả! Ta vẫn sống. Ta vẫn nghe rõ tiếng mi nói. Ta vẫn sống với bầu trời xanh của ta. Ôi, cái bầu trời xanh đẹp làm sao. Ước chi ta cắt lấy một mảnh mai sau may áo cưới. Phòng cưới cũng sẽ kết hoa bằng những sợi tơ xanh và những đám mây ngũ sắc...
Ôi, anh Hồng ơi! Anh đi mô rồi? Em lạnh, lạnh dữ. Cái lạnh đã lan tới gần ngực em rồi nè!”
Đôi mắt Thùy cứng dần ôm đi theo cả vòm trời mùa xuân xanh biếc.